Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

(Series Drabbles) Một ngày đẹp trời [ all couple ]

1. Đá Bào (kojiyuu)


Au: Còn ai khác ngoài người xinh đẹp, thanh lịch nhất vũ trụ này

Beta (cái này mới nè): @Kojiyuu22. Một lần nữa cảm ơn em. Great job, babe!

Au's note:

Nyan Nyan đi ăn đá bào với no3b, chụp riêng với Takamina 1 bức rồi đăng lên instagram làm mình muốn *lật bàn* từ đó fic này ra đời. Không có mmt thì tự huyễn vậy

Nhờ stt bức xúc của Bư chan mới tìm được Beta tuyệt vời thế này. Tất cả vì đem đến cho reader chất lượng fic cao hơn. Nhân tiện reader nào không biết Bư chan là ai có thể truy cập link này để biết thêm chi tiết: http://florence241291.blogspot.com. Bạn sẽ được bước vào thế gii fic trong mơ. Cảm ơn Bư chan, coi như quảng cáo miễn phí thay lời cảm ơn vậy.

************************************

- Hi babe!

- Chào buổi sáng. Cưng đang làm gì đấy?

- Đang nghe điện thoại của vợ yêu
- Cuộc gọi này không phá giấc ngủ của cưng chứ

- Tớ sắp "ăn" được vợ của mình thì bị đánh thức, mau đền cho tớ bằng một nụ hôn buổi sáng đi

- Nói cho lại đi ai là vợ của ai, cái gì mà cậu cậu tớ tớ

- Đương nhiên cậu là vợ của tớ rồi, với lại gọi chị xưng em ngại lắm, chúng ta bằng tuổi mà
- Vậy sao? Gần đây không gặp, lá gan của cậu to ra nhiều đấy

- Uhm

- Rời khỏi giường và ăn sáng đi, cũng chín giờ hơn rồi, chắc cưng không muốn lại bị đau bao tử chứ

- Uhm

- Ăn cho đàng hoàng đó, đừng chỉ uống sữa hay ăn mì ly

- Uhm

- Sao vậy, giận vì bị chỉnh cách xưng hô hả?

- Chuyện đó thì cũng có một chút nhưng tớ buồn vì chuyện khác cơ
- Thấy rồi sao?

- Uhm, tớ biết là bây giờ cậu chỉ còn rất ít bạn nhưng mà đừng thân thiết quá được không, tớ thấy buồn lắm đó

- Vậy chứ ai mấy ngày nay không chịu gặp tôi hả? Ai đi lăng nhăng rồi đăng hình lên instagram hả?

- Tớ thật sự rất bận mà, cậu cũng biết họ chỉ là bạn thôi. Chủ nhật này tớ dành cả ngày cho cậu nha! Tớ biết lỗi rồi. Đừng giận nữa mà, thương thương

- Nếu cưng không giữ lời thì đừng có trách. Còn nữa, phải hẹn hò bí mật. No phone!

- Nhưng mà tớ muốn chụ..

- Chỉ có một ngày thôi, một ngày duy nhất cũng không thể hoàn toàn ở bên nhau sao hay là cưng muốn bị quấy rầy bởi những cuộc gọi. Tôi với mấy người đó ai quan trọng hơn?

- Rồi rồi không điện thoại, tớ chỉ muốn cho fan thấy tớ yêu cậu nhiều thế nào thôi mà

- Nếu cưng yêu tôi đến thế thì đã đi sinh nhật Acchan rồi, đồ thất hứa

- Tớ đã có thể giữ lời hứa nếu "bạn tốt" của cậu không quên mời tớ

- Tạm tha cho cưng lần này, ngoan ngoãn đợi đến chủ nhật đi, khi đó chúng ta sẽ bàn lại về cách xưng hô của cưng

- Mou~

************************************

- Anou.. em có chuyện này muốn nói

- Chuyện gì? Chị còn chưa xử em vì tội dám không mời vợ chị đó

- Ai cũng có lúc phạm sai lầm mà, em lỡ dại lần này tha cho em đi, lần sau em không dám nữa

- Còn có lần sau sao?

- Không! Em cam đoan với chị không bao giờ sai lầm này xảy ra một lần nữa. À..uhm..em có chuyện này muốn đề nghị

- Cứ nói

- Chị biết đấy em không phải là không muốn thân thiết với chị nhưng mà chúng ta có thể giảm bớt một chút được không, như là ngưng chụp hình hay nói những câu khiến người khác hiểu lầm. Sáng giờ Acchan đã liên tục từ chối cuộc gọi của em, còn hủy cuộc hẹn vào thứ ba tuần tới nữa. Yuko cũng vừa mới gọi điện đe dọa em.

- Chị sẽ xem xét lại nhưng trước mắt chị sẽ gọi Acchan giúp em

- Thật hả? Cảm ơn chị

************************************

- Moshi moshi

- Chào buổi sáng, lâu rồi không gặp, em có khỏe không?

- Hiện tại thì tâm trạng em không được tốt vì...chị biết đấy..uhm

- Ah! Chuyện đó em đừng hiểu lầm, chị vô tội, tại vợ em cứ đòi chụp hình hoài, chị cũng đâu có muốn làm vợ chị buồn. Nhắc đến Takamina, nếu chị nhớ không lầm thì lần trước chị ghé chơi nhà em ấy, mấy cây cà chua em tặng đã chết hết rồi, em ấy còn không thèm mai táng cho những sinh linh nhỏ bé, đáng thương ấy nữa. Mấy cuốn tạp chí Playboy số đặc biệt thì bị vứt lung tung khắp nơi. Chị nghĩ em nên đến "thăm" em ấy một chuyến

- Ah! Nyan Nyan em lạy chị, em biết sai rồi, trăm lần sai, vạn lần sai, em sẽ làm mọi điều chị muốn, nguyện phục vụ chị đến suốt đời

- Cảm ơn chị, em sẽ..khoan đã Bakamina đang ở cạnh chị phải không, đưa điện thoại cho cậu ấy giúp em

- Mo..shi..Acchan từ từ bình tĩnh nghe...

- Ăn đá bào cho cóng não chết luôn đi. BAKA!

- Đừng cúp m..

- Tút tút tút!
- Thần linh ơi! Sao số con khổ thế này?

************************************

Hell yeah! Nyan Nyan so S! Nyan Nyan rules the world!

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát ( chap 12)

Chap 12: Ông nội quá đáng

Kojima mỉm cười gọi Yuko đang híp mắt ngủ gật ở hướng đối diện. Sóc nhỏ ngơ ngác bật dậy
- Uhm?
- Qua đây
- Để làm gì?
- Thì cứ qua đây đi
- Vâng
Không dàm cãi lời Kojima, Yuko lập tức tuân lệnh, ngã ngã nghiêng nghiêng bước sang. Kojima buông máy chơi game ra vỗ vỗ lên đùi mình
- Nằm xuống đây, chị matxa cho
- Hả? Chi vậy?
- Cưng nghe không rõ hả? Mau nằm xuống
- Vâ..vâng
- Tốt
Yuko tái mặt ngồi xuống ghế, đưa mắt dò xét Kojima
- Chị chắc chứ
Bắt gặp ánh mắt sắt lạnh của ai kia, Yuko giật bắn người, ngoan ngoãn ngã đầu lên đùi cô. Ah thật là êm. Còn có hương cam thoang thoảng.
Hai tay Kojima đặt lên thái dương Yuko xoa nhẹ, ngón tay ấn đều các huyệt quanh mặt. Các chuỗi hoạt động lặp đi lặp lại. Nhận thấy cơ thể Yuko đang dần thả lỏng, cô cuối xuống thì thầm
- Thoải mái chứ
Yuko đáp lại bằng tiếng ngân nhỏ
- Cố gắng ngủ một chút đi, chị đã học phương pháp matxa đầu này từ tạp chí đó, nó sẽ giúp cưng dễ ngủ hơn
Đến khi xác định Yuko đã thực sự ngủ, Kojima mới ngưng tay an tĩnh ngắm đứa trẻ của mình một lát.
Mắt thâm đen đến thế kia. Nhóc con định trở thành quốc bảo của Trung Quốc chắc. Cô tức giận bẹo má Yuko. Còn không chịu ăn uống điều độ, lại ốm hơn trước. Dù sao ngủ được là tốt rồi. Cô vốn biết đứa trẻ này làm bài thi xong là có thể về, nhưng lại viện cớ ở lại cùng cô chịu phạt. Đứa trẻ này, tuy bề ngoài có vẻ chối bỏ mối quan hệ mờ mờ ám ám của cả hai thế nhưng bên trong vẫn rất thật lòng quan tâm đến cô.
- Này đừng làm chị đau lòng nữa có được không?
Kojima vén tóc thì thầm vào tai Yuko. Sóc con lại bị hơi thở của cô làm cho nhột, quẹt quẹt mũi lại tiếp tục ngủ. Kojima yêu chiều ngắm Yuko một lát rồi quay lại với trò chơi của mình
Lại là nơi này, tối đen như mực. Nơi vốn đã quen thuộc với tôi mỗi khi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa lần nào tôi không thôi sợ hãi. Dù có mơ đến bao nhiêu lần đi nữa nó vẫn cứ lặp đi lặp lại, hành hạ tôi đến phát điên
- Ha ha
Nó lại đến. Những âm thanh đó lớn dần. Tôi bỏ chạy. Nó chạy theo
- Mau chạy đi đồ thua cuộc
- Con lợn cặn bã ha ha
Lòng ngực như đang bị đốt cháy. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi
- Các người.. câm miệng! Im đi! Im hết đi
- Nghe nó nói kìa, cái miệng bẩn thỉu của mày nói không đúng lấy một từ
- Ha ha cố mà học tiếng người đi con chó
- Ahhhhh
Tôi phát điên mất thôi. Những giọng nói đó cứ bám riết lấy tôi. Đay nghiến và cay độc. Ở khắp mọi nơi. Vô hình.
- Ai đang nói vậy? Ra đây! Mau ra đây!
- Ngay trước mặt mày đây con mọi da vàng
- Nè nè, quên rồi sao, giống người thấp hèn như nó làm sao thấy được chúng ta
- Ừ he, tụi tao là Chúa của mày, mau quỳ xuống liếm giày tao đi
- Không! Cút đi ! Để tôi yên! Làm ơn..
Tôi không đủ sức để chạy nữa cũng không thể tiếp tục la hét. Tôi mệt rồi. Thật sự rất mệt. Chạy mãi đều về một chỗ. Tối đen như mực.
"Chát!"
Có ai đó vừa đánh vào má phải của tôi. Là ai? Tôi nhìn quanh. Không ai cả
" Bốp"
Bụng. Ai?
" Crack"
Đùi. Ai!
- Đau không súc sinh? Nữa nè ha ha
- Đau dừng lại, dừng lại đi
- Đánh chết thứ bẩn thỉu này đi
Những cú đấm, đá cứ liên tục giáng lên người tôi. Cả người đều đau nhức. Tôi co người ôm đầu chịu trận. Nước mắt, nước mũi lem khắp mặt. Tôi không muốn điều này. Nó vẫn không ngừng. Tôi không muốn. "Ha ha" . Tôi không muốn. "Chết đi". Không. "Súc sinh". Không!
Đột nhiên lại có làn gió mát thổi tới. Không bị đánh nữa. Không cười nữa. Nó đã biến mất.
Tôi đã sai. Lần này khác lần trước. Bóng tối đã biến mất, nhường chỗ cho ánh sáng. Điều này thật lạ lùng. Tôi run rẩn đứng dậy quan sát. Phía xa có một cô gái đang chạy đến. Tóc cô ấy rất dài, bay theo làn gió. Tà váy li ti những bông hoa màu tím cũng tung bay. Cô ấy thật xinh đẹp. Khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tôi đứng trân người nghĩ ngợi cho đến khi bị cô ấy nắm tay kéo đi. Mỗi bước cô ấy chạy, khung cảnh dần hiện ra, là một rừng hoa tử đằng. Cô ấy quay lại mỉm cười với tôi
- Cùng ngắm hoa nào Yuuchan
"Yuuchan"
"Yuuchan"
- Yuuchan! Mau dậy đi
Yuko choàng tỉnh. Cô vẫn chưa kịp trả lời người con gái kia thì bị đánh thức. Kojima đang cuối đầu nhìn cô đầy âu yếm
- Ngủ ngon không?
- V..vâng
Yuko trả lời không rõ nghĩa. Một phần vì bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái trong giấc mơ, một phần bối rối bởi khuôn mặt giữa cô và Kojima quá gần nhau. Điều này khiến cô ngượng
- Sao vậy ngượng hả? Mặt lại đỏ lên rồi.
Không cho Yuko cơ hội phản bác, Haruna cuối sát, hôn nhẹ lên trán Yuko rồi điềm nhiên quay lại thu dọn đồ đạt. Yuko bật dậy, lùi xa ra ba bước, chạy trốn về chỗ của mình.
- Chị..chị
- Sao? muốn hôn thêm cái nữa hả? Chị chỉ sợ tai cưng cũng bị làm cho đỏ theo thôi
- Ai..ai nói em muốn hôn
Trước khi tự biến mình thành con tôm luộc, Yuko thu dọn nhanh sách vở định chạy biến. Kojima đương nhiên không để sóc nhỏ tuột khỏi tầm tay
- Cưng định đi đâu vậy?
- Em về nhà
Yuko đứng im như phỗng, không dám quay lại nhìn Kojima
- Chưa về sớm được đâu, trong lúc cưng ngủ, cô Haruka vừa dặn sau giờ phạt đến hội trường, thầy hiệu trưởng có chuyện cần thông báo
- Eh?
- Eh cái gì? Đi thôi
Kojima bước đến choàng tay Yuko cùng đi đến hội trường
Khi họ đến nơi, hội trường đã đông ghẹt người, thầy cô đều ngồi đông đủ ở phía trên, bục phát biểu trống không. Đám học sinh tha hồ buôn chuyện, cả hội trường đều huyên náo.
- Các bạn chú ý, thầy hiệu trưởng có đôi lời muốn phát biểu.
Hội trưởng hội học sinh kiêm anh trai mặt cóc của Yuko đứng ra giữ trật tự rồi lui vào nhường chỗ cho hiệu trưởng. Hừ! Tài năng cho dữ rồi cuối cùng cũng chỉ là một thằng giữ trật tự
- Như các em đã biết, theo truyền thống của trường, mỗi năm trường đều tổ chức cuộc thi tài năng cho toàn bộ học sinh trong trường. Hôm nay thầy xin trân trọng tuyên bố sẽ tổ chức cuộc thi theo một hướng mới, với các kĩ năng kết hợp toàn diện với nhiều hạng mục mới đầy tính thử thách cao. Phần thưởng là suất học bổng toàn phần của nhà trường, cùng với thư giới thiệu đến các trường Đại học danh giá do chính tay thầy viết. Và một chuyến du học trải nghiệm ba tháng ở các trường Trung học lớn tại châu Âu, sau cùng là ba ngày du lịch lãng mạn tại đảo Hokaido cùng Oshima Yuko, với sự cho phép của gia đình Oshima. Các em có thể đăng kí ngay từ bây giờ với thầy Hijikata. Chúc các em có một buổi chiều vui vẻ.
Thề với Chúa là cô đã thấy cái nháy mắt tinh nghịch của ông nội trước khi rời khỏi bục phát biểu. Ông lại bày trò khiến cô phải tham gia mấy cái cuộc thi vớ vẩn. Cô chẳng ham gì thư giới thiệu hay du học trải nghiệm, nhưng cái chính là vụ du lịch. Cô thật không thể tưởng tượng nổi bất kì người nào khác ngoài cô, sẽ "du lịch lãng mạn" cùng Yuko yêu quý trong ba ngày liên tiếp. Thề với Chúa cô sẽ không để chuyện này xảy ra. Ông nội thất quá đáng, lại dùng cách này dụ cô thi. Ai bảo làm cháu hiệu trưởng là sướng chứ

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát (Chap 11)

Chap 11: Thứ Ba đáng ghét ( không hoàn toàn)


Một tuần sau, con gái lớn nhà Kojima mới chính thức đi học lại. Trước giờ chưa từng gặp phải chuyện gì xấu hổ đến vậy nên không kịp thích ứng, phải mất đến một tuần mới có thể bình tâm lại. Nói trắng ra là Kojima muốn trốn mấy buổi học ôn cùng anh em nhà Oshima. Nhưng chạy trời cũng không khỏi nắng, sau ba lần bảy lượt nhà trường gửi giấy báo, gọi cho phụ huynh dọa đuổi học thì Kojima cũng bị đá đít ra khỏi nhà. Bà Kojima còn nói nếu cô không chịu ôn thi cho đàng hoàng, sẽ cắt tiền tiêu vặt một tháng
Thế là vào một ngày trời không xanh, chim chẳng hót ríu rít trên cành, Kojima một mình lầm lủi đến trường. Vì muốn câu thời gian, cô quyết định đi bộ, vừa đi vừa lầm bầm chửi rũa. Cái thể loại anh em gì mà kì cục, tình còn hơn cái bình, làm sao tôi biết hai người là anh em chứ! Tên mặt cóc biến thái, anh trai cứ thích thân mật, gần gũi với em gái là sao.
Sau một hồi nhàn nhã tản bộ, cuối cùng cô cũng đứng trước cổng trường. Nhìn cánh cổng đồ sộ chắn mất lối đi, Kojima mừng thầm định bỏ đi luôn lại bị một giọng nói ngăn lại
- Nè em kia! Sao giờ này còn loanh quanh ở đây
Cái định mệnh! Cô nhận ra giọng nói này, là cô Haruka trưởng giám sát ôn thi, nổi tiếng nghiêm nhất trường. Nhất định hôm nay cô phải đi học hay sao chứ? Nhịn! Kojima cố dằn xuống cơn tức, quay người gập người chào, nặn ra một nụ cười công nghiệp
- Dạ em chào cô, cô có thể nói chú bảo vệ cho em vào được không ạ, em năn nỉ nãy giờ mà không được
Bà cô đẩy gọng kính nhíu mày nhìn Kojima hồi lâu rồi nói
- Em tên gì? Học lớp nào? Tại sao lại đi học trễ?
- Dạ em tên Shinoda Mariko, vừa nãy xe bus bị hư, em đã cố chạy bộ đến trường nhưng không kịp giờ
- Được, tôi tha cho em lần này
Tha cái con khỉ? Cô phá hết một ngày tốt lành của tôi rồi. Kojima đành ngậm đắng nuốt cay theo bà la sát vào trường. Không sao, không sao, cô vẫn có thể trốn ra bãi đất trống phía sau trường ngủ một giấc
Vừa qua khỏi cổng, Kojima đã vội quay bước. Tuy nhiên lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
- Em định đi đâu đó Kojima san, phòng ôn thi ở hướng này kia mà
Oh *beep*! Thật làm người ta muốn chửi thề. Làm sao lại biết được nhỉ, rõ ràng cô không có đeo bảng tên mà
Haruka nhếch mép nhìn Kojima luống cuống kiểm tra bảng tên
- Không cần tìm, em không đeo bảng tên tôi vẫn nhận ra em là người mỗi năm đều phải ôn thi lại tất cả các môn, hơn nữa Shinoda Mariko đã thi đậu từ bốn ngày trước rồi.
Haruka hài lòng nhìn Kojima cứng họng, còn gì tuyệt hơn cảm giác bắt thóp được người khác chứ
- Hôm nay là cơ hội thi lại cuối cùng, em tốt nhất nên đi theo tôi, nếu điểm quá thấp em sẽ bị buộc phải chuyển sang lớp đặc biệt, đã rõ chưa
- Dạ rõ
Ôi thần linh ơi! Ôi đấng tái tạo! Sao cô lại rơi vào bi kịch này chứ. Kojima vốn là một kẻ lười động não, hay trốn học, chơi game trong giờ học nên chuyện thi lại là vô cùng bình thường. Từ bé đến lớn thi lại vô số lần nhưng chỉ có lần bị chấm sai một câu mà phải vào lớp đặc biệt học ba ngày. Từ thầy cô đến học sinh là yêu quái hiện hình, không thể tin trên đời lại có loại lớp học như thế tồn tại
Sau thi lại đợt một, số học sinh ôn thi đã giảm đi đáng kể, cả ba khối dồn về một khu vực. Giám hộ ôn thi cũng bị loại bỏ nên phải nói lúc này Kojima cảm thấy như mình đang tham quan khu dân tộc thiểu số với nét văn hóa đặc trưng là cắm mặt vào sách
Haruka vừa đi vừa dò xét đám học sinh. Những đứa lười biếng uể oải cho đến những tên ngủ gật đều như
được tiêm thần dược hoạt động hết công suất. Cô dẫn Kojima đến đúng vị trí, dặn dò vài câu rồi đi
Kojima chán nản ngồi vào bàn, liếc mắt sang vị trí đối diện. Trống trơn. Cô chính thức Shut down. Có lẽ sóc con đã thi đậu từ lần trước. Dù đây là chuyện đáng mừng nhưng mất đi vóc dáng nhỏ nhắn kia đến chơi game cô cũng không còn hứng thú nói gì đến ôn thi. Nếu như ngày trước thì hay biết mấy, không phải lúc ôn thi đợt một cùng anh em Oshima mà từ rất xa rất xa thực tại
Trước kia, cô vẫn hay hôn lên má Yuko, ngay từ lần đầu gặp mặt, khi sóc con chỉ là một đứa trẻ nằm nôi. Càng lớn sóc con càng hay ngượng khi được hôn, cả mặt, tai đều đỏ bừng lên. Yuko thích bám cô từ bé, hay giành với Jurina được đút ăn, được hôn, ngủ chung. Yuko thích cheese và ghét matcha. Sóc con thích nghe kể truyện trước khi đi ngủ, bắt đầu một ngày mới với ly sữa nóng. Lần đầu tiên nói chính là từ: "Nyan" và hay dùng từ đó để gọi cô. Cô cùng Yuko và Jurina được người lớn dẫn đi thăm đồi Fujisawa mỗi dịp hoa tử đằng nở. Nhóc con nhát gan đã luôn đã hôn trộm cô khi đi ngủ Mọi thứ thật tuyệt vời biết bao.
Quá khứ càng tươi đẹp bao nhiêu hiện tại càng đau đớn bấy nhiêu. Họ mang một đứa trẻ hay cười hay nói đi rồi mang trở lại một đứa trẻ chỉ biết gào thét: "Tránh xa tôi ra" "Cút đi!" Tha cho tôi" "Làm ơn!"... và không nhớ gì cả. Thậm chí chuyện gì đã xảy ra cô cũng không có quyền được biết. Cô biết cô không thể trách cha mẹ của Yuko, hơn ai hết họ là người đau đớn nhất nhưng cô không thể chịu nổi cảnh đứa trẻ đáng thương kia chỉ dám chui rút trong vỏ ốc của mình, từ chối tình yêu thương của tất cả mọi người. Cô đã luôn âm thầm theo dõi, cái vẻ hay cười hay nói kia cũng chỉ là lớp màn chắn an toàn, có những khi sóc con lại trốn vào nơi ít người đến trong trường và ngồi một mình cả ngày, đôi mắt cứ thơ thẩn như một kẻ khờ. Có khi lại nhốt mình trong nhà nhiều ngày. Cô làm sao không thấy cái vẻ mệt mỏi sao nhiều đêm thức trắng kia hay những vết sẹo lờ mờ trên tay. Đứa trẻ ấy đang tự hành hạ chính mình. Mà bản thân cô không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương. Yêu thương nhiều hơn. Cô không mong Yuko sẽ nhớ ra cô, cũng không mong được đáp lại, chỉ cần em ấy thoát khỏi nỗi đau của quá khứ là ổn rồi. Phải, ổn rồi, cô chỉ mong có thế thôi mà sao khó đến thế
- E hèm Kojima san, Kojima san
Có ai đó đang lắc mạnh bả vai cô. Thật khó ưa! Kojima vuốt lại tóc, chán ghét hỏi
- Chuyện gì?
Là ông thầy phiền phức Nakato
- Em tốt nhất nên tập trung ôn đi, còn ba mươi phút sẽ bắt đầu thi thử đợt hai
Nhắc nhở xong Nakato vẫn ngần ngừ chẳng chịu đi, khiến cho cô phá bực
- Sao thầy còn chưa đi?
- Tôi đi hay ở là do em quyết định hả? Mà nè sao em khóc vậy, lo học hành đi yêu đương nhăn nhít chi cho khổ
Kojima giật mình sờ lên mặt, chỉ có một ít nhưng quả thật là nước mắt
- Không phải chuyện của thầy, thầy ở đây làm sao em học được, mà thôi khỏi thầy phát đề thi luôn đi
- Em chắc chứ? Vậy tôi sẽ cử người đến gác thi cho em
Kojima nhanh chóng hoàn thành bài thi của mình. Cô lười chứ không ngốc, chỉ là chán quá không muốn làm thôi. Kojima thu dọn đồ đạt mang theo đề thi nộp cho cô Haruka
- Em về được rồi chứ?
Kojima chỉ muốn chạy biến ra khỏi đây và tìm chỗ phơi nắng một chút. Đầu cô sắp nổ tung rồi
- Không, em phải ngồi lại cho đến hết giờ
- Nhưng mà..
- Nghỉ học một tuần và chỉ phải ngồi đợi hai tiếng ba mươi phút là hình phát quá nhẹ nhàng dành cho em rồi đó hay em muốn cọ toilet
- A ha ha em không dám
Sáng giờ toàn gặp chuyện vớ vẩn, rõ ràng là ông trời đang trêu đùa cô mà.
- Á á tránh đường
Dường như bị phạt chưa phải là trò đùa đáng ghét nhất. Trò đùa khó ưa hơn đang lao đến chỗ cô. Theo đúng nghĩa đen
"Rầm!"
Trong khoảnh khắc từ bị tông cho đến khi ngã xuống sàn nhà, cô kịp thời bắt lấy thủ phạm, ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng tiếp đất, giấy tờ bay tung tóe rơi khắp nơi. Vô tình cô nằm đè lên người th..
Thôi cho xin đi. Đây không phải là truyện ngôn tình lãng mạn đâu. Kojima bị tông rất mạnh, cái ván trượt bậc lên bồi thêm một cú vào chân cô. Thủ phạm bổ nhàu, ngã lên người nạn nhân êm ái. Còn nạn nhân tiếp đất đau đớn với mấy quyển sách cỡ đại rơi trúng đầu. Kojima nghĩ trước khi cho thủ phạm một trận thì cô cần CT não ngay lập tức
- Á , em xin lỗi, senpai có sao không, để em đỡ chị dậy
Khoan đã. Giọng nói này nghe quen quen
Giờ thì cô không cảm thấy đau đớn nữa, không thấy chán vì phải chịu phạt hơn hai tiếng và cũng không còn tức giận với kẻ gây ra tai nạn bất ngờ kia.
- Chị có chắc là không sao không để em đưa chị sang phòng y tế
- Em tốt nhất nên chuyên tâm làm bài đi, còm nếu muốn đưa tôi sang phòng y tế chi bằng hôn tôi một cái, còn công hiệu gấp mười lần thuốc của thầy Shin đó
- Chị lại trêu em
- Đâu tôi nói thật mà
- Không thèm giỡn với chị
Phía đối diện tiểu vóc dáng cắn môi hờn dỗi, ngượng ngùng cuối đầu làm bài. Bên này có người thích chí cười tít.
Ah thế này mới là cuộc sống chứ
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Đã để mọi người đợi lâu, thật xin lỗi. Không biết còn ai nhớ đến tui hok, hay là quên rồi. Bất đắc dĩ lắm mới ngưng lâu như vậy sau này sẽ ra chap mới đều đều. Truyện này cũng sắp hết rồi, trong vòng 9 chap nữa thôi, mà không tới 20 chap đâu. Nuôi đứa này lớn lại đi đẻ đứa khác, đang viết truyện mới nè, dài hơn, kịch tính hơn, chuẩn bị kĩ hơn, chắc lọt câu cú, từ ngữ hơn, có ai thương cho tui tiền mua sữa cho con uống hok

(Khoe tý) Tui thi đại học điểm cao lắm nhe, văn 8 điểm đó, hơn điểm chuẩn năm ngoái 5.5 điểm *múa mọi*

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Thông báo

Vì năm nay mình thi đại học nên, tạm thời ngưng viết, mình sẽ cố gắng trở lại sớm nhất có thể 

Xin lỗi vì đã thông báo trễ :(

Cảm ơn vì đã ủng hộ và chờ đợi mình, mình rất biết ơn <3

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát

Chap 10 Sốc tới óc

- Ha ha ha
- Không được cười
- Ha ha ha
- Đã nói là không được cười
Haruna ngượng đỏ mặt đẩy Jurina xuống giường, lấy gối đè lên mặt em gái nhằm ngăn tiếng cười khó chịu kia. Dù đã cách một lớp gối vẫn có thể nghe thấy âm thanh khanh khách của Jurina, nó còn không chịu đẩy Haruna ra, cứ nằm ì ra đó cười
- Ha ha
- Câm miệng lại Jurina
Như ý muốn của Kojima, tiếng cười của Jurina nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt, con bé hoàn toàn không tạo thêm một tiếng động nào khác, cứ bất động nằm ì ra. Kojima áp tai lên gối thử nghe ngóng, hình như cả tiếng hít thở cũng không có. Cô cả kinh ném cái gối qua một bên, vỗ vào gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền của em gái
- Tỉnh dậy Jurina, mau tỉnh dậy cho chị
Con bé không thể có chuyện gì được. Đứa em trời đánh này tuy rất khó bảo, hay bày trò trêu chị nhưng cô biết thật lòng Jurina rất thương cô. Cô vẫn còn nhớ hồi bé có mấy lần Jurina đánh nhau đều là bảo vệ cô, sau đó bị mẹ mắng cũng không nói nửa lời, đến khi được cô ôm lấy dỗ dành mới chịu òa khóc. Bây giờ còn bày đặt tập làm người lớn, không cho cô ôm cũng không cho hôn, âm thầm đuổi đi hết những người thích chị. Trẻ con vẫn cứ là trẻ con.
Càng nghĩ cô càng muốn khóc. Không lẽ nào một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế này lại chết lãng xẹt. Nếu là thật là chính cô đã làm Jurina ngạt thở đến chết thì dù có bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng không đủ để phạt hết tội trạng. Phải là tầng thứ 20..à không!... 32 cũng không được! 48 đúng vậy, đày xuống tầng địa ngục thứ 48 đời đời không được siêu thoát. Mà khoan đã còn sóc nhỏ đáng yêu của cô thì sao, cô đi rồi nhất định sẽ bị người ta bắt mất. Không được! Jurina không thể chết! Cô cũng không thể bị đày xuống địa ngục! Yuko càng không thể bị người khác đem đi!
- Jurina đừng chết, mau tỉnh lại đi, không được đâu chị không muốn đâu
Kojima ra sực lay mạnh em gái, nước mắt tuôn đầy mặt, bộ dạng vô cùng thảm thương.
Jurina nãy giờ giả đò trêu chị, vô cùng đau khổ thở dài, lòm còm ngồi dậy vỗ lưng Kojima dụ ngọt
- Ngoan nào, đừng khóc, em có chết đâu, chọc chị thôi, nín đi
Chị gái của cô chính là khờ như vậy. Jurina đã chơi trò giả chết hàng trăm lần rồi, lúc nào Kojima cũng tưởng thật kêu gào thảm thiết rồi khóc ầm lên. Nyan Nyan à! Con nít 3 tuổi còn khó gạt hơn chị đó
- Ju Ju đáng ghét, dám gạt chị
Kojima càng khóc lớn, ra sức đẩy Jurina, cố gắng thoát khỏi vòng tay của em gái. Cô không cần a! Bo bo xì hết mấy đứa dám khi dễ Kojima Haruna này!
- Được rồi em đáng ghét, nín đi nào, sao lại khóc vì một đứa đáng ghét như em
Kojima càng đẩy Jurina ra, cô càng siết chặc lấy chị mình. Cái người này bình thường cao cao tại thượng bao nhiêu khi dỗi càng trẻ con bấy nhiêu. Đúng vậy a! Một đứa trẻ cứng đầu
Không hiểu vì sao nghe những lời của Jurina càng khiến Kojima tức giận, đột nhiên sinh ra sức mạnh phi thường một hơi xô mạnh Jurina ra, lớn giọng quát
- Em bắt nạt tôi! Tên mặt cóc kia bắt nạt tôi! Yuko cũng bắt nạt tôi! Các người đều bắt nạt tôi! Không thèm chơi với mấy người nữa! Cút! Cút hết cho tôi!
Trong chớp mắt Kojima bật Yankee mod, điên tiết mắng chửi, hung hăn đuổi Jurina ra ngoài.
- Á Nyan Nyan khoan đã, nghe em nói
- Em còn không ra ngoài tôi lập tức nhảy lầu tự xác
- Nhưng...
Kojima hùng hùng hổ hổ mở cửa sổ, trừng mắt nhìn em gái
- Đi!
Jurina câm nín, ngoan ngoãn nghe lời chị gái đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Khi cánh cửa vừa khép Jurina không nhịn được cười lớn, chị gái của cô chính là đáng yêu như vậy. Ai đời lại đem mạng sống của mình ra dọa để đuổi người khác đi chứ.
- Biến đi Jurina!
Ờ đi thì đi làm thấy ghê.

Bà Kojima vừa trở về liền xuống bếp nấu cho hai đứa con gái cưng vài món ngon, chưa làm được bao nhiêu đã nghe thấy tiếng la hét chói tai của con gái lớn, hình như còn có tiếng khóc. Haiz lại cãi nhau nữa rồi. Bà thở dài, rửa tay cho sạch sẽ để lên lầu xử hai tiểu quỷ. Bà Kojima vừa định xoay lưng đi thì con gái nhỏ nhào đến ôm từ phía sau, hôn má một cái chóc
- Cảm ơn mẹ đã sinh cho con một người chị gái siêu cấp đáng yêu
Bà Kojima cười hiền từ, nhón tay bóc một miếng trứng đút cho con
- Hai đứa thương nhau là mẹ vui rồi. Con làm gì mà Nyan Nyan la hét um sùm vậy ?
- Con mới chọc con gái cưng của mẹ có chút xíu mà chị ấy đã đòi nhảy lầu tự tử
- Ha ha ha
Ông Kojima nãy giờ vừa im lặng xem tv, vừa âm thầm nghe lén cuộc đối thoại của hai mẹ con cuối cùng không nhịn được phải bật cười
Ở nơi nào đó xa xôi trên Trái Đất, có ba người nhà Kojima hi hi ha ha cười thật lớn. Thật đáng thương cho con gái lớn của họ!
Sau một hồi cười no cả bụng, Jurina nhanh nhảu làm sai vặt cho bếp trưởng mama đại nhân, nhanh chóng hoàn thành bữa tối trong chớp mắt. Dọn hết thức ăn ra bàn, Jurina lại lon ton gọi papa đang xem tv trong phòng khách rồi đi tìm chị gái đang tự kỉ trên lầu.
Cộc! Cộc!
Jurina rụt rè gõ cửa phòng Kojima, nhỏ nhẹ lên tiếng
- Nyan Nyan ơi xuống ăn cơm
Phập!
- Không ăn!
Phía bên kia cánh cửa, âm thanh lạnh lẻo vang lên cùng tiếng dao cắm vào bảng gỗ khiến Jurina lạnh xương sống. Cô sợ hãi nuốt nước bọt, run run lên tiếng
- Mẹ làm nhiều món chị thích lắm, xuống ăn với cả nhà đi
Phập!
Lại một cây dao khác cùng chung số phận. Jurina khóc không thành tiếng đành nhân nhượng
- A a được rồi, chị cứ chơi thoải mái đi, em sẽ mang cơm lên cho chị
Phập!
Lại một âm thanh khác vang lên  thay cho lời đáp

Ông bà Kojima nheo mắt nhìn con gái ủ rũ đi xuống lầu, cuối đầu không một chút chí khí cứ thế lặng lẽ dọn một mâm cơm nhỏ, liền tò mò hỏi
- Này Ju Ju con đang làm gì vậy?
Xác sống mang tên "Ju Ju" ngẩn đầu lên nhìn hai bậc phụ huynh, trề môi đáp
- Con dọn cơm cho Nyan Nyan, chị ấy không chịu xuống ăn
Sau Jurina lại cuối xuống tiếp tục công việc. Ông Kojima tức giận đập bàn
- Không ăn thì nhịn, lớn đầu rồi còn bắt người ta phục vụ, mau gọi nó xuống đây
Jurina thở dài một tiếng
- Chị ấy đang chơi phóng dao đó papa, con không muốn chết sớm đâu
Ông Kojima vừa nghe thông tin "chơi phóng dao" liền dịu xuống, phất tay cho qua
- Thôi con dọn lẹ lẹ đi không nó lết xác xuống đây thì chết chùm cả nhà
Từ sinh nhật năm 10 tuổi của con gái lớn nhà Kojima, cả gia đình đã phải đối mặt với vấn đề vô cùng nan giải mà đến tận bây giờ vẫn không cách nào giải quyết được. Đó là sở thích lớn thứ hai của đại công chúa: phóng dao. Tất cả nguồn cơ đều từ món quà sinh nhật lần thứ 10 do Shinoda Mariko tặng cho Kojima Haruna: bộ dao phóng 12 cây thiết kế tinh xảo, bén nhọn. Quỷ tha ma bắt Shinida Mariko!  Ông bà Kojima đương nhiên không thể để con gái của mình chơi thứ nguy hiểm kia, liền tìm cách tịch thu. Kết quả là Haruna khóc, Shinoda khóc, Jurina khóc, Yuko cũng khóc cả nhà con nít khóc tu tu điên cả đầu. Hai vợ chồng đành đặt "món quà" đó về chỗ cũ, đêm xuống lại lén trộm đi. Vấn đề chính là con gái ông quá yêu thích thứ đó đi, cứ bám theo ông làm nũng, trong một phút yếu lòng ông vô tình để lộ sơ hở, thế là vật về với chủ. Bi kịch bắt đầu từ ngày đó. Con gái bé nhỏ đáng yêu của ông dần dần thay đổi, ngày xưa lúc rảnh rỗi đều bám lấy cha đòi đấu game bây giờ cứ trốn trong phòng chơi phóng dao. Khi đã luyện thành tuyệt đỉnh dao thủ, ở con bé xuất hiện những thứ vô cùng kinh khủng như là: lạnh lùng, sát khí... lúc tức giận lại đem tài nghệ ra dọa người, thật khiến ông khóc không thành tiếng. Ôi đóa hoa của tổ quốc nay còn đâu!
Ông Kojima nhát gan giao việc đi vào chỗ chết cho vợ, giữ con gái lại để thám thính tình hình
- Chị con bị sao vậy Ju Ju?
- Thì bị con chọc đó
- Dám gạt papa hả! Bình thường khi tức giận chị con chưa bao giờ bỏ bữa. Nhất định là ở trường đã xảy ra một chuyện rất kinh khủng đúng không?
- Không phải ở trường đâu papa, ở kế bên nhà mình nè, chuyện sốc tới óc luôn
- Kế bên? Nhà Yuuchan đó hả?
- Yup!
- Kể papa nghe coi
- Đợi mama xuống rồi kể luôn
- Thôi kệ bả, kể liền đi con
- Nói gì đó ông già nhiều chuyện kia
Bà Kojima vừa vào bếp đã nghe những lời ngứa tai của chồng, tức khí xách tai ông Kojima lên răng đe. Ông Kojima la đau oa oá, rối rít xin tha
- A đau chồng biết sai rồi vợ ơi
- Ông tối nay ra sofa ngủ đi
- Đừng mà vợ, không có vợ, chồng ngủ không được
- Xạo
- Thiệt mà, chồng yêu vợ nhất trên đời
Jurina câm nín nhìn cha mẹ, cuối cùng quyết định lấy tai nghe ra đeo, ngủ một giấc cho lành. Một khi hai ông bà Kojima đã mắng yêu nhau thì có trời mới biết lúc nào họ mới chịu ngừng.
10 phút sau
- Ông đừng hòng qua mắt được tôi, hôm qua tôi thấy rõ ràng ông nhìn ngực con nhỏ tiếp viên hàng không n
- Chồng không có nhìn ngực cô ta, tại chồng thấy vòng cổ của cô ấy đẹp quá nên nhìn kĩ để mua cho vợ một chiếc
- Đừng già mồm
- Oan cho chồng quá vợ ơi
Bà Kojima giơ tay lên định nhéo hông chồng một cái thì....
Rột!
- A ha ha vợ đói rồi phải không, chồng cũng đói quá trời, thôi vợ ngồi xuống đây đợi chồng đi hâm đồ ăn rồi mình cùng ăn cơm nhe
Ông Kojima mừng húm đỡ vợ ngồi, lăng xăng rót nước bưng trà mời vợ, mau chóng hâm lại thức ăn.
- Dậy đi con
Sau cùng ông Kojima lay gọi con gái nhỏ đang ngủ gật trên bàn. Jurina ngẩn đầu dậy, dụi dụi mắt vô cùng đáng yêu nhìn papa bới mama, khiến hai đấng sinh thành nổi hứng cưng nựng một phen
- Arg thôi đi pama làm như con là con nít không bằng
- Thì con đúng là con nít mà
- Papa!
- Ha ha bé Ju Ju giận rồi, ngoan papa cho kẹo nè
- Hai cha con mau đi rửa tay rồi đi ăn cơm nào


Sau bữa ăn cả nhà ba người cùng ngồi xem tv, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh thổi tới, tất cả đồng loạt dựng tóc gáy. Jurina vừa quay ra nhìn y như rằng bắt gặp cảnh tượng chị gái hắc ám của mình đang từ từ đến gần. Thề với Chúa suýt chút nữa thì cô đã chạy đi lấy tỏi trừ tà
Ông bà Kojima cùng lúc triều mến nói với con gái lớn của mình
- Đến đây nào con gái yêu
Đại công chúa của gia đình lập tức tự đập tan vẻ lạnh lùng của mình, lao đến nhào vào lòng cha mẹ. Đúng là không đâu bằng gia đình
Ông Kojima vuốt tóc con gái nhẹ giọng an ủi
- Thôi đừng buồn nữa con gái, Ju Ju kể cho papa nghe hết rồi, giờ papa bắt con cóc đó nướng lên cho con nhe
- Không được đâu Korisu sẽ ghét con cho coi
Kojima gục đầu vào vai cha rầu rĩ, nhớ lại chuyện đó càng làm cô tức muốn hộc máu. Tại sao! Tại sao cuộc đời này lại bất công đến vậy! Cô còn mặt mũi nào mà gặp sóc nhỏ của cô nữa chứ
Vài giờ trước
Sau một hồi ăn uống vui vẻ, Kojima đưa Yuko về nhà. Nhìn lại cả ngày, ngoài chuyện phát hiện Yuko quen biết với gã mặt cóc thì không có gì đáng bực mình, cũng nhờ vụ phạt mà thành công làm lành với Yuko, còn được ôm một cái, nắm tay và đi ăn cùng nhau. Như vậy là quá tốt rồi
"Cạch!"
- Tadaima!
- Okaeri!
Kojima xin rút lại suy nghĩ trong đầu. Hôm nay chính là ngày TỆ NHẤT đời cô. Tên mặt cóc chó chết đang đứng trong nhà Yuko hay nói chính xác thì hắn chính là người mở cửa đón Yuko. What the...
- Cô "Korisu của tôi"!
- Tên mặt cóc!
Kojima và Kenjin đồng loạt chỉ vào nhau hét toán lên, tia lửa điện vô hình bắng tứ tung. Nghe thấy cách xưng hô của đối phương, cả hai bên càng sôi máu gân cổ chửi nhau
- Cô! Cô dám gọi tôi là tên mặt cóc
- Anh nhìn lại mình đi, cái biệt hiệu Cô "Korisu của tôi" ở đâu ra vậy?
- Miệng tôi tôi muốn nói gì kệ tôi
- Ờ kệ tôi, đồ mặt cóc não heo mình thằng lằng
- Senpai đừng cãi nữa, nghe em nói này
Yuko đứng sau sợ hãi giật áo Kojima. Lần này lớn chuyện rồi, thế nào cũng bị la cho coi, có khi còn bị cấm chơi với senpai luôn.
Yuko càng cố ngăn cản Kojima càng lấn tới. Có người nào đó nghĩ rằng tiểu ái tử của mình làm thế để bảo vệ tên " mặt cóc não heo mình thằng lằng". Không tức sao được! Em dám bảo vệ hắn, tôi giết hắn
- Cô thì hay lắm sao cái thứ thi lại
Kenjin một câu phán ra đánh trúng điểm yếu của đối phương khiến Kojima ghẹn họng
- Anh tưởng tôi sợ anh hả
- Ngon nhào vô
Kenjin cười khẩy, ngoắc tay khêu khích chính thức khai hảo cho cuộc chiến giành người yêu. Kojima lấy đà chưa kịp tấn công đã bị phía Kenjin làm cho bật ngửa
- A! Nyan Nyan, em cứ tưởng ai, vô đây chơi luôn đi, vui lắm
Em gái hoạt bát đáng yêu của cô đang ở trong nhà Yuko, chung với tên mặt cóc. Cảm giác không khác núi lửa phun trào là bao. Kojima hét lên một tiếng sung trận rồi chạy đến quyết chiến với Kenjin
- Tên khốn! Đã hẹn hò với Yuuchan còn dám qua lại với em gái tôi. Tôi giết anh
- Có giỏi thì đến đây tôi sợ cô chắc
- Yaaaaaaaa
- Yaaaaaaaa
Hai người lớn hừng hực khí thế quyết chiến, chỉ tội mấy đứa nhỏ phải ra sức giữ lại, ngăn không cho đánh nhau
- Thôi nào Kenjin
- Đừng đánh anh ấy mà senpai
- Buông chị ra! Anh ta dám bắt cá hai tay hại đời em
- Cô ta dám vu khống anh loạn luân với em gái mình, anh phải giết cô ta
- Yaaaaaaa
- Yaaaaaaa khoan đã cái gì mà loạn luân, cái gì mà em gái
Kojima khựng lại, ngơ ngác xử lí thông tin mình mới nhận được
- Yuko là em gái của tôi/ anh ấy/ em đó, đồ ngốc!
Ba người còn lại tức giận hét lên
Hả?  O.o
Em gái? @ @




F***!  -_-

Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015

(oneshot) Chuyện mờ ám ở phòng 103 (kojiyuu) smut

- Nyannyan
-....
- Nyannyan
-....
Người nào đó bước đến lay vai Haruna khiến cô giật mình
- A!
- Chị không khỏe chỗ nào, có cần xin nghỉ không?
- Không, chị không sao cả
- Mấy ngày nay em thấy chị cứ hay ngẩn người, chị có chuyện gì phiền muộn sao?
- Cảm ơn em đã quan tâm nhưng chị ổn
Sao khi Mayu rời đi, nụ cười trên môi Haruna vụt tắt. Em ấy quả là một đàn em ngọt ngào nhưng sự ngọt ngào đó cũng chẳng là cô vui lên được. Hừ! Tất cả đều tại cái con người đáng ghét kia.
Đã nửa tháng rồi họ chưa gặp nhau. Trước khi hôn lên trán cô thay lời tạm biệt, cậu ấy còn nói khi về nhà sẽ gọi cho cô nhưng sau đó thì bặt vô âm tín. Cô cố gắng dằn lòng để mấy ngày sau mới chủ động gọi cho người kia, dù sao cô cũng đóng vai thụ động trong mối quan hệ này mà, không thể hấp tấp. Song kết quả hoàn toàn trái ngược so với suy nghĩ của Haruna. Cô cứ tưởng người cô yêu sẽ nhảy cẩn lên vì vui sướng và luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng đáp lại là một thái độ rất bình tĩnh, điềm nhiên nói một câu: " Thật xin lỗi nhưng tớ đang bận, lúc khác tớ sẽ gọi cho cậu" rồi cúp máy. Thật tức chết!
Trước giờ Haruna luôn nhất quán với kế hoạch đã đặt ra của mình. Thứ gì cô muốn đều sẽ đạt được. Việc gì cô làm đều thành công, chưa từng có sai phạm cũng chưa từng phải đắn đo suy nghĩ. Kể cả chuyện người kia phát cuồng vì Haruna cũng không phải như cách mọi người nhìn nhận. Haruna đã không muốn thì không ai ép được, chỉ có cô và Chúa trời mới biết chính Haruna mới là người đã phải lòng Yuko trước. Chính Haruna là người lập kế hoạch từng bước dẫn dụ Yuko lọt vào tròng, khiến tiểu ái tử mê cô như điếu đổ. Sau cùng cô chỉ việc làm ngư ông đắc lợi, thành công đoạt được cực phẩm cho riêng mình.
Kể từ đó, cuộc sống hoàn hảo không tì vết của Haruna vì người kia mà xuất hiện vô số ngoại lệ. Ví dụ như chuyện cô phải giảm bớt thời gian chăm chút bản thân vào mỗi tối để học nấu vài món cho người cô yêu. Hay bỏ qua buổi đi chơi cuối tuần để ở nhà ôm Yuko cùng xem tv, nói chuyện phiếm và kết thúc buổi hẹn hò tại gia bằng một đêm thật nóng bỏng. Có đôi khi cô lạnh lùng, đôi khi lại dùng hành động ngọt ngào khiến ai kia đỏ mặt, vừa nhu vừa cương khống chế mối quan hệ này, nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay.
Nhưng Khi Yuko tốt nghiệp mọi thứ lại đổi khác. Haruna gần như không thể khống chế được ham muốn độc chiếm của mình, chỉ muốn bắt nhốt Yuko lại. Dù Yuko vẫn gọi chào buổi sáng và chúc ngủ ngon vào mỗi tối, tranh thủ hẹn hò bí mật cũng không sao làm nguôi được nỗi nhớ quay quắc và những cơn ghen tuông vô cớ của Haruna. Nhưng hiện tại kể cả một tin nhắn Yuko cũng không buồn gửi, điều đó thực sự khiến Haruna lo lắng. Một Haruna-luôn-kiểm-soát-tất-cả đang lo lắng. Ý nghĩ Yuko đang dần rời xa khỏi tầm tay khiến Haruna nhiều đêm mất ngủ, hay ngẩn người và con tim thỉnh thoảng nhói đau.
- Nyannyan chị xem ai đến này
Hình ảnh Takamina cười toe như một tên ngố siết chặt tay Acchan khiến Haruna nín thở kinh ngạc. Khép lại nỗi âu lo của mình, cô lập tức đứng dậy ôm lấy Acchan, âm thầm ghen tị với niềm hạnh phúc của họ. Chợt nhớ ra thứ mình xem được từ vài ngày trước, Haruna bất giác nhíu mày siết chặt lưng Acchan. Takamina cuống quít tách hai người ra, dùng thân che chắn cho Acchan
- Thôi nào Haruna, đừng nói chị ghen với Acchan vì đóng chung quảng cáo với Yuuchan đấy nhé. Dừng việc ghen với tất cả mọi người đi, chị vừa làm Acchan của em đau đó
Takamin khoanh tay nhìn Haruna lúng túng đảo mắt. Cô biết ngay mà! Cô đã ngán đến tận cổ khi cứ phải nghe Haruna liên tục than vãn về bất kì ai mà theo cô ấy cho là có khả nâng cướp mất Yuko. Ôi trời! Cứ như tên hâm Oshima Yuko là người phụ nữ nóng bỏng nhất hành tinh mà ai cũng khao khát ấy!
- Chị không có! Em đừng nhắc con người đáng ghét trước mặt chị nữa
- Nếu chị đã nói vậy thì em sẽ bảo Yuko ngày mai không cần đến nữa
- Hả?
Lời nói từ Acchan, người từ nãy giờ vẫn im lặng khiến Haruna lẫn Takamina kinh ngạc. Yuko sẽ đến vào ngày mai! Haruna không ngăn được nụ cười trên môi mình và lao đến nắm lấy vai Acchan lắc
- Là thật hả? Yuko sẽ đến vào ngày mai đúng không? Em nói thật chứ?
Takamina lại một lần nữa phải ra tay bảo vệ người yêu đáng thương của mình, khinh bỉ nhìn Haruna đang mừng như bắt được vàng.
- Đương nhiên là thật rồi, việc gì Acchan phải nói dối chứ. Xem ai trở mặt kìa, vừa nói đừng nhắc đến Yuko, nghe người ta về thì vui như được mùa
- Ai nói chị vui chứ?
- Thành thật một chút đi, chị đang cười kìa
Haruna giật mình cứng miệng
- Ai nói chị cười. Chị không có cười
- Vậy đó he
- Không nói chuyện với em nữa
Takamina nhếch mép nhìn Haruna đỏ mặt bỏ đi, lại quay sang dụi dụi vào Acchan thì thầm
- Chị ấy sẽ về đúng không vợ yêu, nếu không chồng em sẽ trở thành áo khoác da cho Nyanyan vào ngày mai đó
- Ch..chồng dám nói dối với chị ấy sao, nếu..uhm..vợ nói là..v..ợ chỉ muốn trêu chị ấy thì chồ..ng sẽ chết không toàn thây thật đấy
Acchan lùa tay vào mái đầu của Takamina khẽ khàng vuốt, cách xưng hô gần đây của cậu ấy luôn làm cô bối rối, dù không thể nói là cô không thích điều đó nhưng mà ngại chết đi được. Takamina thích thú trước sự ngại ngùng của Acchan liền nhón chân hôn nhẹ lên má
- Vợ đáng yêu đến mức này thì nếu có phải chết chỉ vì câu nói đùa của vợ, chồng cũng cam lòng
- Aw!
Nhân lúc Acchan ngượng nghịu ôm mặt Takamina liền minh chứng cho lời nói của mình bằng một nụ hôn đầy khát khao và cả hai dần biến mất sau cách của phòng thay đồ.
Haruna thoa lại son môi, vuốt gọn đầu tóc, cố gắng thật chỉnh chu trước gương rồi bước ra ngoài. Nhưng chưa bước được nửa bước cô đã ngồi thụt xuống, bật ra một tiếng than ai oán. Cậu ấy thực sự đã về! Sáng nay cô cố tình đi sớm hơn bình thường để tìm kiếm hình bóng ngày đêm tơ tưởng, nhưng đến khi tìm được phòng thay đồ đề tên Oshima Yuko lại sợ hãi bỏ trốn vào WC. Ít nhất đã nửa tháng rồi cả hai không gặp nhau, không nhắn tin cũng không gọi điện, cô gần như phát điên lên vì lo lắng, nhớ nhung. Suốt đêm qua cô đã không ngủ được, không biết mình nên làm thế nào khi gặp lại người đó, vừa muốn mắng cho hả giận lại muốn ôm vào lòng, hôn thật sâu lên đôi môi kia. Việc Yuko trở về hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Haruna. Cô đã nhiều lần muốn đến gặp Yuko hỏi cho ra lẽ nhưng nỗi sợ vô hình lại níu cô lại. Sự việc đã đến nước này muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Haruna hít một hơi, bật dậy lao đến căn phòng số 103.
Khi đến nơi, Haruna dừng lại thở dốc. Ôi Chúa ơi! Cô còn không nhớ nỗi lần cuối cùng mình chạy là khi nào. Haruna vừa đưa tay lên gõ thì cánh cửa bật mở. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô vụt tắt
- A! Kojima san
- Chào buổi sáng Kojima san
- Ngày mới tốt lành Kojima san
- Chị muốn gặp Yuko sama ạ?
Haruna trừng mắt với đám đàn em đang bu lấy Yuko. Ngày mới tốt lành cái con khỉ! Mấy đứa đang làm trò gì vậy? Mau tránh xa bạn gái của chị ra! Haruna dùng thái độ băng lạnh cùng ánh mắt đằng đằng sát khí khiến tất cả đều run sợ. Bọn trẻ nhỏ vô tình trở thành cái gai trong mắt Haruna bắt đầu tái mặt tìm cách rút lui
- Em vừa nhớ ra có việc phải làm, em xin phép đi trước
- Em quên chưa cho con cún nhà em uống, em phải về gấp
- Xin thứ lỗi, Em đau bụng quá
Haruna dùng nửa mắt nhìn đám trẻ con nhát gan kéo nhau bỏ chạy. Hừ! Trình độ này mà dám tranh Yuko với chị sao, mơ đi cưng!
Yuko dở khóc dở cười nhìn người yêu của mình dọa đàn em chạy tán loạn. Chỉ là bọn trẻ hay tin cô trở về nên chạy đến thăm hỏi nào ngờ lại bị Đại Boss phát hiện. Dù không nói bất kì lời nào nhưng cô biết bạn gái mình đang rất tức giận, vì chuyện vừa mới xảy ra và cả chuyện nửa tháng trời không thể liên lạc với nhau nữa. Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Yuko, không phải tự nhiên mà cô lại biến mất như vậy, không phải tự nhiên trở nên bận đến mức không thể nghe máy. Chỉ là cô không ngờ lại gặp Haruna sớm như vậy hơn nữa còn làm cho cô ấy bực mình, Yuko rối rắm chỉ biết dùng ánh mắt cún con lấy lòng bạn gái.
Haruna lạnh lùng nhìn Yuko nhưng thực chất trong lòng bao nhiêu tức giận đã bay đi mất. Cô không muốn những chuyện nhỏ nhặt kia làm vơi đi thời gian bên nhau ít ỏi của cả hai.   Đồng thời cô cũng cảm thấy khó xử, vừa mới ghen tuông đùng đùng như vậy sau lại lập tức hôn người ta. Như vậy có phải dễ dàng cho Yuko quá không?
Yuko sợ hãi nhìn bộ mặt lạnh như băng của Haruna. Không xong rồi! Gấp đến nổi không thể nói nên lời, Yuko khẩn trương ôm chặt Haruna khi cô ấy vừa quay lưng đi. Tay Yuko gắt gao choàng tay qua bờ eo mảnh khảnh, dán chặt người mình lên tấm lưng bạn gái, vùi đầu vào suối tóc mềm mại. Cô nhớ cảm giác này, nhớ mùi hương này! Nhớ đến chết mất!
Cảm giác người kia ôm mình từ phía sau, mọi nỗi phiền muộn trong Haruna đều bị cuốn đi. Sau tất cả, những lo âu, mệt mỏi, nhớ nhung để đổi lấy thời khắc này cô cảm thấy rất đáng. Cả hai đều là nghệ sĩ, là người trong ngành cô càng phải hiểu rõ bản chất công việc mà thông cảm cho người cô yêu, chỉ là cô đã suy nghĩ quá nhiều thôi. Haruna thả lỏng người ngã đầu ra sau nhẹ hôn lên tóc Yuko, nhận ra người kia đang run rẩy, Haruna sửng sốt xoay người lại nâng cằm Yuko lên. Nhìn thấy đôi mắt nâu kia sũng nước, lòng Haruna hung hăng đau. Cô nhíu mày dắt Yuko vào trong, vừa lau nước mắt cho bạn gái vừa mắng yêu
- Đồ ngốc này! Sao lại khóc chứ
- Yuu..Yuu xin lỗi đừng giận. Chỉ là muốn làm cho Nyanyan bất ngờ nên mới dồn công việc nhiều ngày lại để có thời gian về thăm Nyannyan. Yuu không ngờ là nhiều việc đến vậy, về đến nhà đều ngủ say như chết nên..nên..
Không nói hết câu, nước lại ật ra từ khóe mặt, Yuko càng khóc dữ hơn trước. Haruna luống cuống dỗ dành
- Đừng khóc Nyannyan không giận đâu
- Oa..oa..ưm
Tiếng khóc nức nở của Yuko bị biến thành tiếng tên rỉ nỉ non bởi đôi môi của Haruna. Haruna chậm rãi mút môi dưới, cắn nhẹ rồi chuyển lên môi trên và khẽ liếm một cách đầy mời gọi trước khi dứt ra. Yuko đỏ mặt thở hổn hển theo từng cái vuốt ve của Haruna. Mắt yuko chợt lóe sáng rồi chủ nhân của nó nhào tới gấp gáp nối lại nụ hôn dang dở. Haruna bị đẩy lùi ra sau đập hông vào cạnh bàn, hé môi rên lên vì đau. Yuko bắt lấy cơ hội luồn lưỡi vào trong tìm bắt người bạn tình của mình, cùng khiêu vũ một điệu nhảy hoang dại. Haruna một tay chống ra sau đỡ sức nặng cho cả hai, một tay bóp mông Yuko, thấy người kia giật mình nhảy dựng lên cô bèn cho tay vào quần Yuko trực tiếp sờ soạng cặp mông ngon lành. Yuko đột ngột dứt khỏi nụ hôn, đẩy mạnh Haruna xuống chiếc bàn gỗ phía sau, khống chế cả hai tay hư hỏng của cô. Haruna nhướn mày nhìn Yuko, bỏ chiếc giày cao gót ra dùng chân lần từ dưới lên trên rồi đột nhiên nhấn mạnh vào đáy quần bạn gái. Nhìn Yuko cong lưng thở hắt ra, Haruna bật cười khúc khích chà chà chỗ mẫn cảm kia
- Hình như dưới này đang nóng lên thì phải
- Fuck you!
Đáp lại lời chửi của Yuko là ánh nhìn đầy khêu khích. Ôi mẹ ơi! Cô đang bốc hỏa vì cái vẻ đầy mời gọi của người dưới thân, thực chỉ muốn day dưa cả ngày không dứt. Nghĩ đến cảnh bộ ngực trần của Haruna lắc lư theo từng chuyển động của mình cũng đủ khiến phía dưới Yuko ẩm ướt. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cả hai làm tình với nhau và đương nhiên hôm nay cô sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Tạ ơn Chúa đã ban cho con người bạn gái nóng bỏng như thế này, Amen!
Yuko vạch áo Haruna lên liếm một đường dài, nhe răng cắn vùng da thơm tho nhay nhay trong miệng.
- Hah!
Haruna cong người đón nhận những cái vuốt ve, cắn mút của bạn tình, tay chân cô đã hoàn toàn vô lực, không thể kháng cự và cũng không muốn kháng cự.
- Oshima san!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm đôi tình thân đứng hình. Haruna vội xô Yuko ra, chỉnh lại áo, đứng lên đi ra mở cửa. Staff san ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mặt, bối rối liếc qua tấm bảng đề tên "Oshima Yuko" . Sao người mở cửa lại là Kojima Haruna, hơn nữa cô ấy chỉ hé ra chút đỉnh, còn dùng ánh mắt gườm gườm nhìn anh. Haruna mất kiên nhẫn bởi sự im lặng từ Tên-phá-đám-đáng-ghét. Nhất định phải là chuyện quang trọng nếu không tôi sẽ giết chết anh!
- Chuyện gì!
Staff san lập tức bị đóng băng
- Ch..cho..hỏi..c.có..Osh.ima..san ở..đây..khô.ng?
- Cậu ấy đang bận, có việc gì cứ nói với tôi
- Còn 30 phút nữa sẽ đến phần trình diễn của Oshima san, tôi đến để nhắn nhở cô ấy mau chóng thay đổi trang phục, make up cho kịp lúc
- Được rồi anh có thể đi
- Vâng
Cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc Haruna bậc ra tràn rên rỉ đã kiềm nén từ lâu. Tên hỗn đãn Yuko dám làm trò sằn bậy khi cô đang cố gắng đối phó với gã đàn ông kia. Đã nhiều lần cô suýt rên thành tiếng nhưng may mắn kiềm lại kịp lúc. Haruna dựa vào cửa phòng, đê mê trong từng cái âu yếm của Yuko, người đang tận tình chăm sóc hoa viên bí mật. Nhìn Yuko quỳ dưới kia liếm mút nụ hoa sũng nước cũng đủ làm cô chạm đỉnh
- Ah chỗ đó ưm ah ah mạnh hơn đúng rồi yuu yuuchan
Yuko mang theo dịch vị hướng lên trên chia sẻ cho người tình. Vị lờ lợ và mùi tanh của nó khiến Haruna muốn phun ra nhưng cái lưỡi cường bạo của Yuko không cho phép điều đó, nó cứ sục sạo khắp nơi, hòa nước bọt cùng nước tình ép cô nuốt trọn
Sau khi cuộc chiến lưỡi chấm dứt Haruna mới nhận ra Yuko đang hôn lên bờ vai đã bị kéo áo lệch đi của mình. Từ khi nào mà cô bị lật ra sau vậy? Tư thế này khiến cô không thể ôm lấy Yuko nhiệt tình phối hợp, chỉ có thể vô lực chịu trận và đương nhiên Haruna không thích điều đó
Yuko giằng mạnh xuống khi thấy Haruna có ý muốn xoay chuyển. Cô rê lưỡi lên trên, chọc sâu vào tai, liếm khắp trong ngoài
- Đừng di chuyển!
- Nhưng mà như thế này Nyanyan không thể ôm Yuu được
- Chỉ cần Nyannyan rên thật lớn cho Yuu nghe được, sex từ phía sau có thể làm cho Nyannyan chạm đỉnh nhanh hơn bình thường đó
- Không cần ah ah ah không Ah!
Haruna không khống chế được hét lớn. Bốn ngón tay của Yuko đang chuyển động trong cô! Cùng một lúc! Cảm giác chật chội và có một chút đau buốt càng làm cô khao khát nhiều hơn
- Bên trong cậu thật ấm, nó đang siết chặt tay tớ, cậu có vẻ thích thú với kiểu sex này nhỉ, thật hư hỏng
"Chát!"
Những lời nói gợi tình và vài cái tát mông cứ liên tục ập đến khiến bụng dưới Haruna thắt lại. Bàn tay còn lại liên tục nhào nặng bộ ngực, se se đầu nhũ làm nước tình ứa ra ngày càng nhiều. Ơi chúa ơi! Cô sắp lên đỉnh trong chưa đầy 5 phút sao?
Cơn hứng tình của haruna đột nhiên bị giáng đoạn bởi trò đùa nghịch của Yuko. Cô ấy ngưng chuyển động, rút tay ra, chỉ nhẹ nhàng chà xát hạt đậu nhỏ
- Ưm sao lại dừng lại
- Cầu xin tớ đi
- Xin cậu
- Sai rồi!
Yuko búng mạnh lên hạt đậu trừng phạt
- Ah!
- Nhanh lên nào chúng ta chỉ có 10 phút thôi, màn trình diễn của tớ không kịp giờ là tại cậu đó
- Er em muốn cho em, làm ơn hãy đâm thật mạnh vào, hãy xé nát em ra. Yuu có thể làm mọi chuyện mà Yuu muốn
- Thật ngoan!
Yuko hài lòng nhìn bộ dạng của Haruna lúc này, cô ấy chỉ đặc biệt nghe lời khi ở trên giường mà thôi. Yuko đặt tay trở lại cửa hang,hôn khắp xương hàm, cắn mút tấm lưng trần của Haruna dụ dỗ
- Tự mình chuyển động đi cưng
- Ah ah sướng quá em chết mất
Haruna ngoan ngoãn nghe lời, tự đưa đẩy lên xuống với cả năm ngón tay bên trong mình. Nơi đó của cô đang được căng ra hết cỡ và được đâm từng hồi mạnh mẽ bởi chính chủ nhân của nó. Yuko phốt hợp tìm những điểm nhạy cảm mà khiêu khích
- Đúng rồi chỗ đó ah ah ah
Haruna điếng người khi Yuko cứ đè lấy điểm G của mình, chân cô co quắp lại vì khoái cảm. Yuko nhận thấy những dấu hiệu sắp chạm đỉnh bên trong cô bạn gái hư hỏng . Cô để Haruna nghỉ ngơi và bắt đầu luật động. Tốc độ ngày một nhanh, nước tình của Haruna phọt ra đọng thành vũng trên sàn nhà, khắp không gian tràn ngập âm thanh ái muội. Yuko trườn lên bóp chặt bộ ngực mềm mại đang không ngừng lắc lư, tìm đến môi Haruna hôn đến ngạt thở
- Ưm em không chịu ah ah được nữa ah ah
- Ra đi cưng. Tôi sẽ đưa em đến thiên đường
Yuko thay chiếc lưỡi điêu luyện của mình bằng hai ngón tay để chơi đùa với Haruna.
- Mút nó
Haruna le lưỡi liếm dọc chiều dài ngón tay, say sưa thưởng thức. Trông cô khêu gợi đến mức khiến Yuko bắn ra không ít nước tình, làm ước ẫm chiếc quần lót lọt khe. Bức tường bên trong Haruna ngày càng siết chặt. Yuko càng ra sức chuyển động như vũ bão. Trước đi ra cú dứt điểm, cô rút ngón tay được phủ một lớp nước bọt dày đâm mạnh vào lỗ hậu của Haruna. Điều đó chính thức đưa Haruna lên cao trào, cô hét lớn rồi ngã khụy xuống sàn nhà thở dốc.
Yuko thích thú mở khép các ngón tay của mình, nhìn dịch tình nhếch nhác chảy dọc xuống cánh tay, cười khúc khích như một tên biến thái. Có ai đó bó tay với bạn gái của mình, chỉ biết thở hổn hển mắng
- Baka!


Sau buổi diễn, với những thông tin thú vị vừa thu thập được từ Staff san, Takamina canh lúc vắng người liền giở trò trêu chọc Haruna
- Ne hôm nay Yuko chan về cho chị ăn nhiều đồ bổ lắm hay sao mà diễn sung quá vậy?
- Làm..làm gì có
Thứ duy nhất cô ấy mớm cô là dịch tình của của chính cô đó chứ!
- Vậy mà em nghe staff san nói...
- Nói gì chứ!
- Anh ấy bắt gặp chị trong phòng thay đồ của Yuko và chị ấy đang bận cho chị ăn
Takamina tự thêm vài ý ám muội vào khiến Haruna chọt dạ, không đánh mà khai
- Làm như chị không biết em với Acchan làm gì trong phòng đạo cụ ấy
- Không chỉ trong phòng đạo cụ, còn có phòng thay đồ, sofa và bếp nhà Acchan nữa. Nhưng mà em với chị khác nhau nhe, em chủ động, chị bị động, em ăn còn chị bị ăn
- Em!
- Em làm sao?
Lâu mới có dịp ăn hiếp Haruna, Takamina càng được nước làm tới. Yuko từ đâu chạy đến ôm chầm lấy Haruna đang đỏ mặt lúng túng, Yuko nhíu mày trách móc Takamina
- Em đang giở trò gì với người yêu của chị vậy?
- Em chỉ muốn thỉnh giáo một chuyện thôi
- Muốn biết chuyện gì cứ hỏi chị, đừng làm khó cậu ấy
- Em muốn biến chị làm cách nào mà có thể biến Kojima Haruna đại S thành một siêu M khi ở trên giường vậy
Yuko liếc nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của Haruna, âm thầm đưa tay xuống dưới bóp mông ai kia, tươi cười nháy mắt với Takamina
- Bí mật
- Yuuchan!
Tiếng ai đó hét lên khiến cặp đôi chibi biến thái đồng loạt bỏ chạy