Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Chuyện ba người (MariYuuHaru)

Chap 3: Hôn


Mariko thông báo tốt nghiệp, Haruna khóc rất nhiều. Yuko cũng khóc, khóc cho sự ra đi của một người bạn, khóc cho cả nỗi đau đớn của Haruna.
Sau khi thông báo , cả nhóm có rất nhiều việc phải làm, tất cả đều xoay quanh Mariko, không loại trừ Haruna. Cô gần như không thể đến gần nàng, vẫn là nàng, vẫn chỉ có vậy thôi nhưng tất cả đã khác xưa rồi. Cách nàng ở bên Mariko, lo lắng, chăm sóc cho Mariko khiến cô cảm thấy mình sẽ trở thành kẻ phá hoại xấu xa nếu dám đến gần dù chỉ là vài cm. Cô có thể oán trách thế nào đây, bọn họ yêu nhau mà!
Đêm cuối cùng trước lúc Mariko đi, cả nhóm cùng nhau mở tiệc. Haruna đặc biệt uống rất nhiều, tu ừng ực tất cả những gì lấy được sau đó cuồng nhiệt hôn Mariko. Mọi người la hét tán thưởng, chiếc ly trên tay cô vỡ nát. Dường như sự ra đi kia chỉ làm nàng yêu  Mariko nhiều hơn. Yuko nhếch mép rời khỏi nơi náo nhiệt kia.
- Chị nói cái gì?!
- Chúng ta chia tay đi
- Chia tay?
- Ừ
- Không! Không thể, chúng ta không thể chia tay được
Tiếng la hét kéo Yuko khỏi cơn đau đầu, định trốn đi cho thanh tỉnh đầu óc cuối cùng vẫn không được yên. Yuko nheo mắt nhìn cặp đôi gây náo loạn kia. Là nàng! Nhưng sao trông thật thảm thương! Nước đã chứa đầy hốc mắt sâu trũng. Mariko thì ngược lại, bộ dạng bình thản, lạnh lùng nhìn nàng đau đớn. Cô ta bậc cười khinh khỉnh
- Tại sao lại không? Có chứ, chắc chắn là có
- Nhưng chị đã nói chị yêu em rất nhiều, mãi mãi cũng không xa lìa
Nước mắt lăn dài trên mặt Haruna, nàng thở từng hồi đau đớn. Mỗi phút giây trôi qua là mỗi phút ăn mòn cõi lòng vụn vỡ của nàng. Mariko hất tay nàng ra. Haruna ngã khuỵ, tiếng nấc nghẹn như cào nát trái tim Yuko. Khốn kiếp!
Mariko quỳ một chân cuối xuống bóp chặt cằm Haruna, buộc nàng phải ngước lên, chậc lưỡi nói
- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy, trên đời này không có cái gọi là mãi mãi đâu
- Đừng đi! Em xin chị đừng đi. Bất cứ thứ gì chị muốn em đều đồng ý. Là em sai, tất cả là tại em, không có mãi mãi, không có thứ gì gọi là mãi cả
Nàng bám víu Mariko như chiếc phao cứu sinh cuối cùng, miệng không ngớt nói những lời van xin, mắt đã khóc đến đau nhức. Lại một lần nữa, Mariko tàn nhẫn xô Haruna ra, phủi tay đứng dậy bỏ đi
"Bốp!"
Mariko bị hất văng ra xa, khóe miệng ứa máu, ngạc nhiên nhìn cô. Yuko mắt đỏ lòm, lao tới đánh Mariko túi bụi, hung hãn như mãnh thú vồ mồi. Mariko lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Yuko, nhất thời sợ hãi không kịp phản kháng
Trong cơn tức giận, điều Yuko không ngờ là nàng cũng lao đến, che chắn cho Mariko. Rốt cuộc là có bao nhiêu yêu chứ, rõ ràng đã bị vứt bỏ nhưng vẫn cố chấp không buông. Cô khựng lại nhìn nàng. Tại sao vậy? Đây chính là tình yêu của nàng sao? Nước mắt lăn dài trên má Yuko
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Cô cùng nàng kinh ngạc nhìn Mariko vỗ tay tán thưởng
- Haha nhìn hai người kìa, hai kẻ lụy tình đáng thương hại
- Im đi!
- Chà! Làm dữ quá he. Thôi đừng diễn kịch nữa tôi biết trong lòng cô vui sướng cỡ nào mà.
- Cô!
Haruna vụt dậy ôm lấy Yuko, ngăn cô làm điều tổn hại đến Mariko. Cô ta chỉ lặng im đứng nhìn như chứng kiến một vở kịch nhạt nhẽo rồi bỏ đi. Vòng tay yếu ớt của Haruna giữ cô lại trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng.
- Đừng Yuuchan! Tớ xin cậu
Cả thân người nàng run lên bần bật, giọng khàn đi vì gào thét, than khóc. Khi Mariko khuất dạng, bàn tay siết chặt áo cô dần dần buông lơi, Haruna trượt xuống đất ngẩn mặt lên thẩn thờ. Đôi mắt tựa như đã bị hút cạn sinh khí, cứ nhìn về khoảng không vô định. Yuko đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đây không phải Haruna mà cô biết. Nàng, ánh mặt trời của cô đã bị mặt trăng ái tình nuốt chửng, chỉ còn một màu đen tối. Mất đi mặt trời, cô cũng không còn được soi chiếu nữa rồi, tất cả đều chìm ngập trong bóng tối.
- N..nyan..ny..an
Yuko cẩn trọng gọi, vừa muốn đánh thức vừa sợ làm kinh động đến Haruna. Cô xích lại gần hơn, ngồi xuống đặt tay lên vai nàng lay gọi
- Nyan..nyan
Nàng như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn cô
Haruna nhìn Yuko rất lâu, nhìn sâu vào đôi mắt kia như để tìm kiếm câu trả lời của mình: Tại sao? Tại sao Marichan lại muốn chia tay? Tại sao chị ấy lại vô tâm như vậy? Tại sao đến cuối cùng luôn chỉ có đứa ngốc này ở bên cạnh mình? Giá mà cô có thể yêu Yuko thì hay biết mấy, sẽ không cần phải đau như bây giờ
Haruna không nói lời nào gượng đứng dậy, bình tĩnh đi vào trong như chưa có chuyện gì xảy ra. Yuko cắn cắn môi trên, lo lắng theo sau
Yuko trả tiền taxi rồi dìu Haruna đang say khước vào nhà. Đúng như cô nghĩ, nàng tiếp tục hòa mình vào bữa tiệc bằng việc uống rượu như uống nước, như thể không có ngày mai, như thể không còn gì để mất. Yuko đặt Haruna xuống giường rồi chống tay lên gối thở từng hồi. Chăm sóc một kẻ say chính là việc khó khăn nhất thế giới
- Nữa..ly nữa đi
- Ngoan nào!
Yuko vuốt tóc Haruna, đứng lên chỉnh cho nàng nằm ngay ngắn. Cô đem từ WC ra chậu nước, lau mặt cùng tay chân cho nàng
- Ọe
Yuko chau mình nhìn cái áo mới vừa hứng trọn bãi ói của mình rồi thở dài giúp Haruna lau miệng, chạy đi li nước cho nàng xúc miệng. Khi mọi thứ đã ổn thỏa mới mở tủ áo của Haruna, mượn tạm một bộ đồ
Yuko ngẩn mặt đón lấy dòng nước ấm từ vòi sen. Hiện tại những gì cô có thể làm cho nàng chỉ có vậy, ngày mai sẽ như thế nào đây? Sau khi Mariko đi, nàng không khóc cũng không nói tiếng nào. Giá mà nàng có thể khóc, như vậy lại thoải mái hơn là giữ mọi thứ trong lòng. Yuko từng ước bọn họ mau chóng chia tay để cô có thể đến bên nàng. Nhưng đến khi điều ước của cô thành hiện thật trong lòng lại chỉ thấy đau. Đây không phải là điều cô muốn. Càng xa lại càng thấy rõ nàng yêu Maiko bao nhiêu. Dù cô có bước vào sau khi Mariko đã ra đi thì cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thế thân. Rốt cuộc cô phải làm sao đây? Cô sợ lắm. Thà đừng yêu chứ đừng làm kẻ thế thân.
- A!
Chợt đôi tay nóng rực bao lấy hai bầu ngực của Yuko. Haruna dán chặt mình vào người Yuko, đôi tay nhẹ xoa bóp khỏa đầy đặn trong tay. Nàng trân quý hôn lên cổ Yuko, mút dái tai, hơi thở dồn dập kèm theo tiếng nức nở
- Em biết..chị sẽ không bỏ em..em biết mà
Yuko bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nàng!
"Bang"
Haruna đẩy mạnh Yuko vào tường, bắt lấy bờ môi run run gấp gáp hôn, tay trượt dần xuống dưới
- Em muốn chị, Marichan. Chúng ta sẽ mãi mãi không xa lìa
Yuko toàn thân lạnh buốt dù ngọn lửa dục vọng đang dần được khơi mào. Cô cố đẩy Haruna ra nhưng vô lực, chân đã mềm nhũn, tựa hồ không có bức tường phía sau sẽ lập tức ngã. Haruna càng siết chặt tay Yuko, gắt gao khóa chặt. Yuko đau đớn bất lực nức nở khóc. Nụ hôn đầu của cô lại bị tước đoạt như thế này. Lần đầu tiên của cô cũng sắp rơi vào tay người cô yêu nhất. Nhưng nàng chính  là muốn cường bạo cô, còn nhầm lẫn cô với người khác. Điều cô sợ hãi nhất sắp xảy ra.
"Chát"
Haruna sững sờ nhìn cô. Yuko vội lấy chiếc khăn tắm trên giá quấn lên thân mình rồi vụt chạy ra ngoài bỏ lại sau lưng lời kêu gào của Haruna
- Marichan! Đừng đi!!  Em yêu chị!!!
Một người đi, một người đau, hai người khóc.

Chuyện ba người (MariYuuHaru)

Chap 2: Ác mộng


Nhiều năm về trước, có một cô gái đã tìm thấy tình yêu đầu đời của mình tại nhà hát Akihabara. Khi đó cô mới hiểu ra vì sao suốt từng ấy năm bản thân không thể hẹn hò. Bởi vì định mệnh của cô chính là yêu một cô gái, một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô cũng không rõ vì sao, chỉ đơn giản là yêu. Cô đã không thể rời mắt khỏi vĩ nữ thần ấy ngay từ lần gặp đầu tiên của team A và team K.
Sự thân thiết của các cặp đôi luôn tăng thêm sự nổi tiếng cho họ và đem lại không ít fan cùng lợi nhuận. Đa phần các nhóm nhạc đều sử dụng cách này ngay từ ngày đầu thành lập. AKB48 càng tận dụng triệt để việc trên, các thành viên luôn được push thành cặp. May mắn thay cô và nàng được ghép đôi cùng nhau, tạo ra chuyện tình kì lạ nhất PJ48. Kojiyuu couple: kẻ đuổi người trốn đã trở nên quen thuộc đối với tất cả mọi người.
Người ta nói nàng là Stundere, chính là loại người luôn làm trái với mong muốn của bản thân, ngoài mặt ghét bỏ nhưng trong lòng lại vô cùng yêu thích. Mỗi khi Yuko muốn gần gũi thì nàng luôn tránh né, Yuko vẫn mặt dày lấn tới, nàng cứ tiếp tục né. Sao nhiều năm vai trò của mỗi người trong mối quan hệ này vẫn không hề thay đổi, chỉ khác là nàng không còn bài xích gay gắt như trước, thậm chí đôi lúc còn chủ động. Yuko cũng không rõ đâu là tình cảm thực sự của nàng đâu là fan server.
Khi biết nàng chính là người đề nghị Marichan hát chung cùng nàng bài hát kia thay cho Yukirin, cô chết lặng. Lúc đó nàng cùng người kia ở trên trình diễn trên sân khấu có bao nhiêu yêu mị, bao nhiêu câu dẫn cô điều thấy. Chỉ là cô không ngờ lại có nhiều người đứng sau hậu kì cũng say mê theo dõi như cô. Ngay lúc đó có người nói chính nàng đã mong muốn Marichan diễn cùng mình, tai Yuko liền ù đi, nhất thời toàn thân tê liệt không rõ người đã nói ra là ai cũng không biết tin đó có chính xác hay không chỉ cảm thấy đắng chát như nuốt phải thuốc đắng. Cùng nhau hát chung một bài hát gợi tình như vậy là có ý gì? Bật cười tự giễu cho sự ngu ngốc của chính mình , Yuko đã như thế rơi vào vũng bùn tình yêu.
Yuko chưa từng tự trách vì sao không nhận ra tình cảm thật sự của Haruna sớm hơn một chút bởi nếu có như vậy cô vẫn không hối hận vì đã yêu nàng. Nàng vốn dĩ không thèm nhìn đến cô, trong mắt nàng luôn luôn chỉ có Mariko. Đến hiện tại cô lại không thể buông tay dù đau đớn cách mấy cũng lực bất tòng tâm, vô giác vô tri yêu nàng. Trong ván cờ trung thực nàng cùng Mayuyu thi đấu, tim cô liên tục đánh bang bang từng hồi, chờ đợi nàng trả lời cảm giác bức bách đến ghẹt thở. Miệng nàng có thể nói dối nhưng tim nàng thì không khi đáp án được đưa ra cô như vỡ vụng. Cứ tưởng dù thế nào cũng có thể chịu đựng được nhưng cô không phải sắc đá. Chương trình vẫn đang tiếp diễn cô không nhịn được mà đau lòng, vô cùng đau. Kết thúc mọi người vỗ vai cô an ủi, nói rằng " Đừng lo đây chỉ là gameshow thôi mà"  Ừ đây chỉ là gameshow. Cô cười không đáp, trốn vào phòng phục trang giấu mình sau dãy quần áo cao ngất ngồi thẩn thờ, cảm thấy rất muốn khóc nhưng nước mắt lại không có lấy một giọt. Vừa nãy không giống những người khác chạy đến an ủi cô, nàng cứ trước cười cười nói nói với Mariko như không. Chỉ cần một lời của nàng dù là giả dối cô cũng cam tâm. Cô đã nhìn bóng lưng nàng rất lâu nhưng nàng không quay đầu lại nhìn lấy một lần. Lần đầu tiên tuyệt vọng đến mức muốn trốn chạy, chui rút vào đống quần áo cách li với thế giới bên ngoài. Không biết ngẩn ngơ đến bao giờ thì có tiếng cửa mở, Yuko giật mình nép sát vào vách tường, không dám nhúc nhích
- Ah! Mệt chết đi được
- Uhm
Yuko lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc của hai người kia là Tomochin và nàng.
- Trốn vào đây nghỉ thật thoải mái a
- Lát nửa lại đi quay à?
- Ừ. Còn cậu?
- Tớ sẽ đi ăn cùng Marichan
Yuko giật thót khi nghe cái tên Marichan thoát ra từ miệng Haruna. Đi ăn với nhau cơ à? Sau những lời tàn nhẫn cậu đã dành cho tôi?
- Vậy chuyện của hai người là thật à?
- Chuyện gì?
- Đừng giả ngốc, mọi người đều đang đồn ầm lên là hai người đang hẹn hò.
Quả nhiên là chuyện này. Haruna gần đây luôn chủ động bám lấy Mariko, suốt ngày cứ chị chị em em vô cùng thân mật. Bản thân cô cũng muốn biết rõ thực ra hai người có quan hệ gì.
- Ế? Làm gì có tụi này chỉ là bạn bè bình thường thôi
- Nói dối.
- Thôi được rồi, tớ sẽ nói. Đúng vậy, tớ thích Marichan. Hài lòng chưa?
Yuko run run bịt miệng ngăn tiếng kêu thản thốt. Vài phút trước cô còn có thể tự an ủi mình tất cả chỉ là một trò đùa, một gameshow không rõ đúng sai. Giờ đây chính miệng nàng nói ra không phải là quá rõ ràng rồi hay sau. Yuko đau đớn bịt chặt miệng, tay phải vô thức bấu vào cổ tay trái, đầu ngón tay cắm vào da thịt bật máu.
- Ha ha. Tôi đoán không sai mà
- Nhưng hiện tại chỉ là tớ đơn phương. Chị ấy vẫn chưa trả lời lời tỏ tình của tớ.
- Ủa vậy còn Yuuchan?
- Sao lại lôi cậu ta vào?
- Cậu biết rõ Yuuchan thích cậu mà
- Thích? Phiền muốn chết thì có. Chỉ là trẻ con ham vui thôi, không bao lâu lại chán cho xem. Marichan mới thực sự là tình yêu của đời tớ. Chị ấy trưởng thành, thông mình và quyết đoán, không như cái tên ngốc kia lúc nào cũng như trẻ con ương ngạnh khó bảo.
- Tớ lại thấy Yuuchan là thật lòng với cậu tuy cách đeo đuổi có hơi...uhm.. trẻ con nhưng mà rất chân thành. Mà thôi chuyện của cậu tớ không thể xen vào dù thế nào tớ cũng ủng hộ cậu.
- Cảm ơn cậu Chin. Chúng ta đi thôi không mọi người lại đi tìm.
Sau khi cánh cửa khép lại, Yuko mới dám bật khóc thành tiếng. Lần đầu khóc vì thất tình nguyên lai là đau đớn tận tâm can. Toàn thân Yuko kịch liệt run rẩy. Cô trẻ con. Nàng nói cô trẻ con không đáng để yêu. Người nàng thích là Marichan. Nàng nói cô phiền phức. Nàng nói cô ương ngắnh khó bảo. Càng nghĩ càng thống khổ. Kể cả khóc cũng không thể khóc lớn chỉ có thể duy trì tư thế như trước bịt miệng mà khóc. Móng tay đã cắm sâu vào cổ tay Yuko, vì lực đạo mỗi lúc một mạnh, máu chảy thành dòng rơi xuống sàn nhà hòa cùng nước mắt. Một mình Yuko chịu đựng, thê lương đến cỡ nào Haruna đều không biết được.
Đột nhiên Yuko cảm thấy mình bị một sức mạnh vô mình kéo đi lôi tuột khỏi khoản không gian và thời gian đang hiện hữu. Trước mắt là vực sâu ngàn thước, Yuko giật mình lùi lại khiến vài viên đá nhỏ rơi xuống xuyên qua lớp màn trắng không rõ là sương hay khói. Ngó đầu ra kiểm tra lần cuối Yuko nuốt nước bọt đánh ực trong cổ họng. Đích thực là cô đang đứng trên mỏm đá nhọn cheo leo, chỉ cần sơ sẩy một chút liền mất mạng. Yuko cố khắc chế run rẩy từ từ xoay đầu muốn rời khỏi chỗ nguy hiểm chết người này. Xoay chưa được nửa vòng đã phát hiện một bóng người đứng sau lưng mình. Yuko mừng rỡ la lên
- May quá mau cứu...
Đùng một cái người kia xô Yuko khỏi vách đá
- Aaaa
Yuko la thất thanh cả người lao vun vút xuống vực sâu. Người kia bình thản đứng nhìn lâu, rất lâu đến khi cô không còn nhìn thấy hắn nữa
Vì sao lại hại ta?
Vì sao muốn giết ta?
Ngươi là ai?
Khi Yuko mở mắt ra lần nữa thì nước bao phủ tất cả, nước ở khắp mọi nơi. Cô đang thả mình trôi tự do với cái đầu ngập trong nước ở một bể bơi nào đó, chung quanh không có ai cả ngoài chính cô. Màu nước trong xanh làm mát dịu tâm hồn đau rát cháy bỏng sau cú rơi vô định. Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác khi hồi tưởng về chuyện của bản thân cùng Haruna. Chỉ là một câu chuyện vô duyên chen ngang dòng hồi ức không hơn không kém. Có lẽ cô chỉ đang tận hưởng một ngày hè không mấy mát mẻ ở một nơi mà cô chẳng buồn buồn động não để nhớ ra. Cảm thấy thiếu dưỡng khí Yuko định ngoi đầu lên hít thở lại bị một bàn tay ghì chặt đè trở lại mặt nước. Yuko hoản loạn vùng vẫy, tay bắt lấy tay hắn cố kéo ra. Bàn tay của một cô gái, da dẻ mịn màn, cổ tay mảnh khảnh. Không thể nào! Làm sao một đứa con gái đủ mạnh để chỉ dùng một tay đã khống chế được cô. Từ trong lòng ngực cô nóng lên dần lan ra như lửa cháy, mắt hoa cả đi. Yuko biết mình gần kiệt sức loạn trí mở miệng gào thét, nước liền tràn vào khoang miệng bịt kín đường thở.
- Hah!
Yuko bật người dậy thở dốc, bấn loạn chạm vào thân người, mặt, tay, chân cảm thấy mồ hôi chảy ra đầm đìa. Hóa ra chỉ là một giấc mộng. Một cơn ác mộng khủng khiếp. Yuko liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường. 3h37p sáng trễ hơn lần trước 30s. Sau khi MariHaru tuyên bố chính thức hẹn hò những cơn ác mộng đã đến tìm cô. Chết cháy, chết ngạt, mưu sát, tai nạn cô đều đã nếm trải. Mỗi lần xảy ra đều vô cùng chân thật khiến cô cứ tin tưởng mà khiếp sợ cho đến khi choàng tỉnh. Luôn luôn có một kẻ đứng sau cô tìm cách hại cô, đẩy cô vào đường cùng, quyết giết cho bằng được. Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội chứ? Nỗi ám ảnh triền miền làm cô gần như kiệt sức.
Theo lịch trình hôm nay team K sẽ có buổi duyệt chương trình tại nhà hát. Không thể ngủ tiếp, Yuko quyết định khởi hành từ sớm. 
- Tập trung đi Oshima san!
- Oshima san cô lại sai nhịp rồi!
- Oshima san cô đứng sai vị trí rồi!
- Được rồi! Dừng lại! Chiều sẽ dợt lại, đến lúc đó tôi mong Oshima san sẽ không làm tôi thất vọng.
Suốt cả buổi tổng duyệt Yuko đã sai vô số lần. Mỗi khi bị buộc phải dừng lại cô liên tục xin lỗi, hứa hẹn đủ điều rồi lại tiếp tục phạm sai lầm. Việc ngủ không đủ giấc cùng áp lực công việc khiến cô phát bệnh. Dù được hỏi thăm và động viên nhưng Yuko biết sự thiếu chuyên nghiệp ngày hôm nay đã làm trì trệ công việc của các thành viên và staff. Cô lấy làm xấu hổ về bản thân mình.
Sau khi xin lỗi từng người một, Yuko dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về. Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cô bước đi loạng choạng, vất phải bậc cửa mất thằng bằng ngã nhào. Nếu bình thường Yuko có thể làm chủ tình hình dễ dàng xoay người đứng thẳng nhưng hôm nay đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn nên cô đành nhắm mắt chịu trận. Ngoài dự tính của Yuko, cuối cùng cơ thể nhỏ nhắn của cô lại đáp vào vòng tay ấm áp, mềm mại. Yuko mơ hồi ngửi được mùi hương cơ thể nàng kinh ngạc ngước lên liền thấy được vẻ nhíu mày lo lắng của nàng.
- Cậu sao vậy Yuuchan?
-....
- Không khỏe chỗ nào?
-....
Yuko im lặng ngước nhìn nàng. Nàng thật đẹp. Cô chưa bao giờ cảm thấy buồn chán trong việc ngắm nàng. Ánh đèn phía sau làm mờ đi tầm mắt của Yuko, tỏa quanh đầu nàng như ánh hào quang. Đột nhiên cô cảm thấy nàng không thật, giống như nàng bước ra từ cổ tích. Giống như nàng là một giấc mơ hoang đường giữa ban ngày. Có lẽ toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra chỉ là một trò lừa bịp của tâm trí, một cơn ác mộng khổng lồ không hơn không kém. Không! Yuko bất giác siết lấy nàng. Không! Cô không muốn sự dịu dàng này biến mất.
- Nếu cậu còn im lặng như vậy tớ sẽ đi đó
- A!
Yuko sợ hãi cọ đầu vào lòng nàng, bàn tay run rẩy nắm chặt áo nàng. Haruna bật cười cuối xuống âu yếm nhìn vẻ trẻ con của Yuko, yêu chiều vuốt đầu hỏi
- Sao vậy?
- Đừng đi!
- Đổi lại tớ được gì nào?
- Yuuchan sẽ ngoan
- Có thể hôn một cái không?
- Có thể!
Haruna liền cuối xuống hôn nhẹ lên má Yuko. Môi vừa chạm vào làn da mềm mại đã cảm nhận được sức nóng hừng hực. Haruna giật mình sờ khắp người Yuko. Sốt rồi! Yuko ngây ngốc cười với Haruna, vừa rồi được hôn thật thích, thật muốn hôn thêm một cái nữa. Yuko nhướn người lên bắt lấy môi nàng. Haruna lo lắng cho cô đang sốt cao liền gạt phắt ra
- Yuuchan đừng nháo
- Uhm
Bị nàng từ chối, Yuko gắt gao siết chặt, mắt rơm rớm nước. Haruna phì cười. Mỗi khi bị bệnh Yuko lại giống như một đứa trẻ ưa sủng nịnh cứ liên tục làm nũng suốt. Dù đã gặp không ít lần như vậy nhưng Haruna vẫn không nhịn được mà cưng chiều tiểu ái tử, cuối xuống cho cô hôn má một cái
- Chụt!
Nào ngờ Yuko bắt lấy cơ hội xoay mặt cô lại hôn rõ kêu vào môi. Haruna đỏ mặt nhéo má Yuko mắng yêu vài câu
- Baka! Bệnh vẫn không bỏ được tật dê xòm
- Hihi!
Được hôn mĩ nhân Yuko thỏa mãn ngây ngốc cười mặc cho Haruna muốn làm gì thì làm. Haruna dìu Yuko ra xe, nhẹ nhàng xoa lưng người trong lòng hỏi
- Yuuchan chúng ta đi bệnh viện nhé
Yuko ý thức còn đang mơ hồ nghe thấy hai tiếng "bệnh viện" liền khẩn trương, liên tục lắc đầu
- Không! Không đi đâu! Yuuchan sợ chít lắm
- Cậu thật là! Mệt thì không chịu nghỉ, bệnh lại không chịu chít. Cậu xem mình là thần đồng da sắc à. Nếu hôm nay không có tớ thì cậu phải làm thế nào đây.
Bị Haruna mắng Yuko lại muốn khóc, vì sốt quá cao đầu óc đã không còn tỉnh táo liên tục đập cửa xe đòi xuống. Haruna bắt lấy người đang làm loạn kia ôm vào lòng, nhẹ giọng khuyên
- Được rồi không đi thì không đi. Chúng ta cùng về nhà ăn cháo, uống thuốc. Có được không?
- Uhm
_ Tranh thủ ngủ một chút đi
Yuko gối đầu lên đùi Haruna ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Khóe môi vẫn còn vương lại một nụ cười.
Đặt Yuko lên giường, Haruna áp tay lên trán ngốc tử kiểm tra nhiệt độ. Càng lúc càng nóng, cô vội vàng đi tìm nhiệt kế, lấy khăn ướt lau sơ qua rồi chạy xuống bếp nấu chút cháo. Từ ngày Acchan tốt nghiệp, bao nhiêu việc lớn nhỏ đều dồn vào Yuko, trọng trách dẫn dắt Akb như con dao hai lưỡi vừa đưa cậu ấy lên đỉnh cao danh vọng vừa bào mòn sức khỏe. Vừa rồi cô có thể dễ dàng bế Yuko đi một quảng đường dài như vậy mà vẫn không mệt chứng tỏ Yuko đã ốm đi rất nhiều. Cậu ấy ở nhà chỉ có một mình nếu hôm nay không có cô chăm sóc e rằng qua một đêm sẽ không dậy nổi.
Yuko an nhiên ngủ một giấc không mộng mị, khi tỉnh dậy liền nghĩ bản thân đang mơ. Cô là đang ở trong phòng của Haruna, nằm trên giường của nàng. Sao tự nhiên lại ở nhà nàng được chứ, rõ hoang đường! Yuko tự cốc vào đầu mình rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp, hy vọng khi mở mắt ra sẽ trở về với thực tại, thoát khỏi giấc mơ quái đảng này.
- Yuuchan
- Yuuchan
- Uhm
Đang ngủ ngon lại bị gọi dậy, Yuko bực bội đẩy người đang lay gọi mình ra rồi tiếp tục vùi vào chăn. Nhìn thấy Yuko phản khán Haruna chỉ biết cười trừ. Hiếm hoi lắm Yuko mới được nghỉ ngơi nhiều như vậy, Haruna thật không muốn cắt ngang. Nhưng nếu cứ để như vậy mà ngủ chỉ làm bệnh tình thêm trầm trọng nên cô buộc lòng phải gọi Yuko ép uống thuốc
- Yuuchan mau dậy đi, cậu đã ngủ từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối rồi đó
Mơ hồ nghe thấy "10 giờ tối" Yuko hốt hoảng bật dậy. Không xong rồi!
- Cậu nói cái gì? Bây giờ là mấy giờ?
- 10 giờ 7 phút
- Tớ phải đi
Yuko nhỏm người lên. Haruna bắt lấy hai vai cô sóc ghì xuống, trừng mắt đe dọa
- Cậu định đi đâu? Nhà tớ để cậu đến là đến muốn đi là đi hả?
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết! Ở yên đây, ăn hết cháo, uống thuốc, ngủ một giấc cho khỏe lại rồi muốn làm gì thì làm. Lần sau còn không tự chăm sóc bản thân để cho bệnh như thế này thì tớ sẽ bỏ mặt cậu đó
-...
Yuko mím môi cuối đầu nghe Haruna la mắng. Lại làm nàng lo lắng rồi! Cô len lén nhìn sang bên cạnh thấy chén cháo liền thức thời cầm lấy, tự giác múc ăn. Muỗn cháo chưa kịp đưa vào miệng đã bị nàng ngăn lại
- Ai cho ăn? Đưa đây!
- Không phải nấu cho tớ sao?
- Còn không mau đưa đây
Yuko nhíu mày ủy khuất đưa chén cháo cho Haruna, cuối đầu đềm những bông cúc nhỏ trên ga trải giường. Cô đếm đến bông thứ 10 thì đột nhiên bị một thứ chắn ngang. Đây không phải là... Yuko mkinh ngạc ngước lên nhìn Haruna đang đúc cháo cho mình
- Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn đi
- Không cần đâu tôi tự ăn được mà
- Ăn như cậu cho phỏng lưỡi à. Cháo vừa hâm lại phải thổi nguội chứ
Yuko ậm ừ ăn lấy một muỗn cháo mặt liền đỏ lên. Lâu lắm rồi mới được nàng chăm sóc như thế này, trong lòng cô không khỏi vui sướng
- Có ngon không?
- Rất ngon!
- Vậy thì ăn nhiều một chút
- Tớ hôm nay đến tìm cậu là muốn nhờ cậu một việc không ngờ cuối cùng lại thành ra như thế này. Tớ biết cậu rất bận nhưng ít nhất cậu cũng phải biết nghỉ khi thấy mệt chứ, ăn nhiều một chút, nghỉ nhiều một chút thì không có chuyện gì rồi
- Việc gì?
- Hả?
- Tớ hỏi cậu tìm tớ có chuyện gì.
- Thôi bỏ đi
- Cậu không nói tớ sẽ không ăn nữa
- Tớ nói, tớ nói là được chứ gì. Chẳng qua là tớ muốn nhờ cậu giúp tớ tìm một món quà tặng Marichan nhân kỉ niệm một năm hẹn hò của bọn tớ. Tớ gắng nghĩ nhưng vẫn chưa tìm được thứ gì vừa ý
Muỗn cháo vừa đưa vào miệng liền đắng chát, nghẹn trong cổ họng. Yuko đưa tay sờ vết sẹo mờ trên cổ tay trái trầm mặt hồi lâu rồi cười tươi đáp
- Tưởng chuyện gì. Vừa hay chiều thứ 3 tớ rảnh có thể cùng cậu tìm món quà ưng ý
Nhìn Yuko như vậy, Haruna có chút đau lòng. Cô biết Yuko thích mình nhưng chuyện giữa cô và Yuko là không thể xảy ra, cô đã nhiều lần bày ra những trò như thế này cho Yuko đau lòng mà tự khắc bỏ cuộc nhưng đều không thể lay chuyển được tấm chân tình của đứa ngốc này. Haruna im lặng nhìn Yuko hồi lâu thở dài một tiếng rồi nói
- Thôi không đi nữa
- Ơ sao vậy?
- Không sao cả. Cháo đã nguội rồi tự ăn hết rồi uống thuốc. Tớ đi tắm cho mát rồi chúng ta cùng ngủ
- Ừ
Nàng vừa rời đi, Yuko lùa hết cháo vào miệng, uống thuốc theo căn dặn rồi nằm vật xuống giường trùm chăn kín mít. Hóa ra sau tất cả ngọt ngào cuối cùng còn xót lại cũng chỉ là tro tàn của giấc mộng kinh hoàng. Đều do cô mộng tưởng quá nhiều, cô mãi mãi chỉ là một kẻ đứng sau Mariko, đột nhiên cảm thấy có chút tư vị của tình nhân nhỏ. Chua chát làm sao!

Chuyện ba người (MariYuuHaru)

Chap1: Dad day

- Nyan Nyan cậu đâu rồi?
Vừa tập xong, Yuko đã lăn xăn chạy đi tìm Haruna, chính là muốn mang cho nàng một chai nước, tranh thủ làm nũng với nàng một chút. Đáng tiếc, Yuko đến chậm một bước, có một người khác đã thay cô đưa cho nàng lon soda nàng yêu thích nhất. Yuko nhìn lại chai nước trên tay mình, là cùng loại, không phải bây giờ thành thừa thải rồi sau. Bọn họ vui vẻ như vậy, mình nhất định sẽ bị cho ra rìa. Đáng ghét! Bình thường bà già đó luôn chạy theo loli sao hôm nay lại độc chiếm Nyan Nyan của cô. Yuko giữa đường khựng lại, cách 5m im lặng nhìn Haruna trò chuyện cùng Mariko, tiếng gọi "Nyan Nyan" bị kẹt trong cổ họng dần tắt lịm. Chính thứ đó! Bầu không khí họ tạo ra bất khả xâm phạm, luôn luôn là như vậy, lúc nào cũng chỉ có thể đứng từ xa lẳn lặn. Bởi vì phía trước là vựt thẳm không đáy. Bởi vì Yuko biết Haruna thích Mariko. Yuko biết chứ, từ lâu lâu lắm rồi cô chính là người thứ ba trong câu chuyện này.
Haruna đang bàn luận với Mariko về tuần lễ thời trang Paris thì có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cô nghiên đầu kiểm tra liền thấy Yuko đang cầm trên tay lon soda mình hay dùng, đứng cách một đoạn nhìn mình chăm chăm. Lại nữa, lại dùng vẻ mặt đó hướng đến cô, làm Haruna cảm giác như mình đã làm điều gì đó thật tệ. Ánh mắt trong suốt kia như muốn xuyên thấu cô, dù không muốn bất lịch sự cắt ngang lời nói của Mariko nhưng Haruna không nhịn được gọi Yuko một tiếng
- Yu
Câu nói chưa thành âm Yuko đã cụp mắt xuống quay lưng bỏ đi. Thấy Haruna mất tập trung, ánh nhìn lại hướng về phía sau lưng mình, Mariko không vui nhíu mày hỏi
- Có chuyện gì vậy?
Haruna nhìn bóng lưng của Yuko đến thất thần không hiểu vì sao trong lòng lại ngứa ngáy, cảm giác mình nên làm điều gì đó mà bản thân cô cũng không rõ
- Á!
Lần này tiếng la của đột ngột vang lên khiến mọi người hiếu kì nhìn Yuko. Mayu đang sờ mông Yuko lần thứ n+1. Oshiri sister lại trêu ghẹo nhau, chẳng có gì đặc biệt. Mariko lại một lần nữa gọi Haruna và thành công lôi kéo sự chú ý về phía mình. Bỏ qua Yuko, họ lại luyên thuyên không biết chán
Trò biến thái của Mayu giúp Yuko trở lại là một Yuko như thường ngày. Vậy là tốt rồi. Haruna yên tâm tiếp tục trò chuyện với Mariko
Yuko thấy Haruna đang nhìn mình. Yuko thấy Haruna định mở miệng ra nói. Nàng sẽ nói gì nhỉ? Gọi cô lại? Đuổi cô đi? Hay chỉ đơn giản là nàng chỉ liếc sơ qua cô và lời nói kia là trao cho Mariko? Yuko không dám nghe, cuối cùng lựa chọn bỏ đi, không nghe vẫn hơn. Cô chính là con rùa rụt cổ, không sai. Vừa bước được mấy bước thì
- Á!
Mayu từ đâu chạy lại véo mông Yuko. Còn dám dê cả cô, nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm. Nhưng trứng đời nào khôn hơn vịt, Yuko vẫn có cách trị Mayu. Người ta nói " Con hư tại mẹ", gặp chuyện như thế này tốt nhất là gọi boss ra xử lí
- Yukirin ơi! Mayu lại sờ mông chị này
- WATANABE MAYU!
Mayu giật thót trốn sau lưng Yuko. Yuki đứng khoan tay nhìn Oshiri sitter, hàn khí bắt đầu tủa ra
- Nói thử xem em vừa mới làm gì?
- Khô...không có làm gì hết
- Vậy tối nay đừng có làm gì hết, em ngủ một mình em đi
- Đừng mà Mamarin
Yuko cười đến đau cả bụng. Yukirin ngay cả lúc tức giận cũng rất đáng yêu nha. " Đừng có làm gì hết" là làm gì? Cặp đôi này thật đen tối
- Oshiriri tất cả là do chị, đã lỡ bị cho ra rìa rồi thì em dê chị tới chết luôn
- Lêu lêu còn lâu Mayuyu mới đuổi kịp chị
Yuko chạy bay ra khỏi phòng tập. Mayu miệng không hét: " Đứng lại! " đuổi theo. Mọi người chỉ biết lắc đầu bỏ tay
Bỏ xa Mayu, Yuko dừng ở chân cầu than thở dốc. Nhóc con này cũng nhanh nhẹn thật, mệt đứt cả hơi mà cũng nhờ có vậy cô mới thoát khỏi căn phòng đó. Bình thường Haruna thờ ờ với mình, Yuko vẫn mặt dầy lấn tới nhưng khi hai người bọn họ ở chung một thì không thể chịu được. Yuko ngồi phịch xuống bậc cầu thang, khui lon soda ra uống. Bọt tràn đọng thành vũng dưới đất. Yuko hớp một ngụm. Đắng chát. Nyan Nyan nói nó rất ngọt và thanh, sao giờ lại khó uống như vậy? Đến cả nước cũng nuốt không vô. Chẳng lẽ đây là loại đau của tình đơn phương? Yuko chán nản vứt lon soda vào thùng rác thì một bàn tay đưa ra ngăn lại. Yuko ngạc nhiên nhìn, là Yuki. Yuki cười, cùng ngồi với Yuko
- Sao lại vứt nó đi chứ? Đừng phí phạm nước uống
- Em không ngại thì cứ dùng đi
Yuki uống một ngụm lại một ngụm nữa rồi âm thầm đánh giá
- Ế đây không phải là soda yêu thích của Nyan Nyan sao? Chị mua cho chị ấy hả?
- Uhm
Yuko cười buồn đáp
- Sao không...
Chợt nhớ ra cảnh lúc nãy: Mariko và Haruna cười đùa với nhau thì âm thanh của Yuki tắt dần. Trên tay Haruna có một lon soda y hệt lon này. Yuki vỗ lưng Yuko an ủi
- Đừng buồn, nếu chị ấy đã có 1 lon rồi thì  lon của chị có thể mang theo dùng vào lúc khác mà. Nước đâu chỉ uống một lần rồi thôi.
- Ừ ha. Cảm ơn em Yukirin
Yuko mắt sáng rỡ thơm má Yuki một cái rồi chạy ngược trở lại phòng tập. Nyan Nyan vẫn còn ở đó, đang chú mục vào điện thoại. Mariko thì đã biến đâu mất tiêu. Yuko tươi cười tiến đến chỗ Haruna. Cơ hội đến rồi.
Haruna vừa chụp bài bức hình định đưa lên instagram thì bị một ai đó ôm cứng ngắt. Kiểu này chỉ có thể là Yuko, Haruna lờ cô sóc đi và tiếp tục bấm điện thoại
- Nhớ Nyan Nyan
-......
- Người Nyan Nyan thơm quá
-......
Yuko liên tục làm nũng, Haruna chẳng hề nhìn tới, chỉ chú tâm đến vật trên tay làm Yuko vô cùng tức tối. Nó chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà.
- Thứ đó có gì hay đâu sao cậu chơi với nó hoài vậy?
- Mù công nghệ như cậu thì biết gì.
- Nyan Nyan bắt nạt tớ
Yuko hờn dỗi gặm lấy vai Haruna. Một tay giữ điện thoại, một tay Haruna vỗ nhẹ đầu Yuko. Yuko lập tức ngoan ngoãn nằm yên trên vai Haruna rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Khi Yuko tỉnh giấc đã là xế chiều, trong phòng tập chỉ còn mỗi cô và Haruna tựa đầu vào nhau mà ngủ. Ráng chiều đổ qua khung cửa vàng ươm, Yuko ngẩn người ngắm Haruna thật kĩ, cố gắng tận hưởng chút giây phút bình yên quý báu này. Nàng rực rỡ tựa ánh mặt trời, ôn nhu như mặt trăng. Nàng là người Yuko đem lòng yêu say đắm. Yêu đến si dại.
Yuko vuốt lại mái tóc, đứng dậy đi tắm rửa một chút. Thời tiết ngày hè oi bức làm lớp mồ hôi mỏng bám lên da cô, thực khó chịu 
"Ting!" Điện thoại báo tin nhắn, Yuko mở ra kiểm tra. Từ Takamina, lúc 2 giờ 30 phút chiều
"Hôm nay nghỉ sớm. Em không nỡ đánh thức chị với Nyan Nyan, lịch trình buổi chiều của hai chị đều trống nên em để hai người nghỉ ngơi chút. Đừng về trễ quá"
Yuko cười cất điện thoại vào cặp, thu dọn đồ đạt rồi đi ra. Tổng quản lí của chúng ta thật chu đáo. Vừa đặt chân vào phòng tập, Yuko đã thấy một bóng người khá cao đang đứng cùng Haruna. Tim khẽ nhói một cái, lại là Mariko. Không phải mọi người đã về hết rồi sao? Còn đứng đó làm gì?
- A Yuko!
Chợt thấy Yuko, Mariko vẫy tay gọi. Hít một hơi Yuko gắng nặn một ra một nụ cười rồi tiến tới chỗ hai người kia.
- Takamina nhắn tin cho em nói mọi người đã về hết rồi, sao chị còn ở đây?
- À! Chị quên đồ
- Chị tìm thấy chưa?
- Chị tìm thấy rồi. Đây này
Mariko vương kéo Haruna vào lòng trêu chọc. Haruna phối hợp cùng đùa với Mariko, đấm vài đấm lên vai Mariko
- Marichan đáng ghét, dám xem em là đồ vật.
- A haha đùa tí thôi mà
Yuko im lặng nhìn hai người trước mặt diễn trò. Ý gì đây? Nhìn đi chúng tôi rất hạnh phúc à? Thật ngứa mắt
- Em về trước
- Sao đi vội vậy Yuuchan? Ở lại cùng đi ăn tối tới tụi mình nè
Giọng của Haruna khiến Yuko bất giác mỉm cười ngoái đầu lại nhìn. Tay cô ấy đang cầm một chai soda khi nãy Yuko mua cho. Xem ra còn nhìn đến mình, chỉ cần là cậu thì không thể cũng thành có thể. Yuko vừa định mở miệng đồng ý mắt lại bắt gặp một hình ảnh ngàn vạn lần không muốn thấy, nhãn quang liền tối sầm lại. Chết tiệt Kojima! Tại sao tôi lại ngu ngốc đi yêu một người như cậu chứ?
- Để khi khác đi
Nói rồi Yuko lập tức bỏ đi để lại sau lưng ánh nhìn khó hiểu của người kia
Sau khi Mariko và Haruna đi về Yuko lại trở vào phòng tập, bật tất cả các đèn lên và nhảy điên cuồng. Aitakatta, River, Beginer, Kazefu, Heavy Rotation, Flying get,.... những bước nhảy với tốc độ và kĩ thuật cao rút dần sức lực của Yuko. Cuối cùng chân nọ díu chân kia làm Yuko mất thăng bằng ngã xuống sàn. Đau! Đau quá Nyan Nyan! Tại sao tôi lại ngu ngốc đi yêu một người như cậu chứ? Tại sao cậu lại đối xử với tôi tàn nhẫn đến như vậy?. Khi tôi nhìn thấy lon soda trên tay cậu tôi cứ ngỡ nó là của mình cho đến khi tôi thấy lon của tôi bị bỏ xó ở đằng sau. Thứ cậu uống là của Mariko. Ngay cả một lon nước từ tôi cậu cũng không tiếp nhận. Cậu nói xem tôi nên yêu cậu như thế nào đây?








Chuyện ba người (MariYuuHaru)

Intro

Author: Sebastian_L
Couple:Kojiyuu, MariHaru
Tình trạng:Đang hoàn thành
Rating:PG
Thể loại: ngược thân, ngược tâm, HE

Yuko thích Haruna. Đó là chuyện ai cũng biết. Nhưng khi hỏi Haruna có cảm tình với Yuko hay không thì không một ai dám trả lời. Yuko cứ mặt dày đeo bám Haruna dù Haruna lạnh lùng, tránh né, khước từ Yuko. Yuko cười. Haruna luôn đi cùng với Mariko. Yuko thấy. Người ta nói hai người bọn họ thật đẹp đôi. Yuko nghe. Yuko cười.
Chỉ cần Haruna không ghét bỏ Yuko. Chỉ cần được ở bên cạnh Haruna. Chỉ cần như vậy thôi. Chừng này loại quan hệ mập mờ này còn tiếp diễn thì Yuko vẫn có thể cười
Yuko không hiểu. Chuyện ba người này chẳng tồn tại được bao lâu. Thật ngu ngốc!

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát

Chap 8: Bị phạt

Tương truyền từ thưở hồng hoang mở cỗi lãng chúa Akimoto đã xem giáo dục là quốc sách hàng đầu. Ngài cho rằng có thực với vực được đạo, có học mới làm được việc. Lãng chúa cho xây một ngôi trường cho toàn dân cùng theo học không kể gái trai già trẻ lớn bé, miễn có chí lớn đều được hưởng đại ân. Sau khi hoàng thành 6 cấp học, những người ưu tú nhất sẽ được phục vụ lãnh chúa, làm cho giang sơn xã tắc ngày càng phồn thịnh. Các vị lãnh chúa đời sau đều noi theo điều ấy mà học hỏi. Cho đến ngày nay, trường Akihabara chúng ta chính là hậu duệ của ngồi trường lừng lẫy từng góp phần làm thay đổi lịch sử xưa kia. Là một học sinh của trường, các em phải tự ý thức được giá trị và trách nhiệm của bản thân đối với gia đình, nhà trường và tổ quốc, ngày ngày rèn luyện trí tuệ, tu dưỡng đạo đức để xứng đáng là hậu duệ của lãnh chúa Akimoto. Tất cả những người có mặt ở đây đều có một điểm chung, đó chính là không thấm nhuần tư tưởng trên, quy phạm 3 nội quy của nhà trường:
Thứ nhất: Thi rớt!
Thứ hai: Thi rớt!!
Thứ ba: THI RỚT!!!
Nên tất cả các em đều bị phạt theo quy định: ôn tập toàn bộ chương trình trong học kì vừa rồi trong ba ngày rồi thi lại với sự hướng dẫn và giám sát của người giám hộ. Bất kì ai bất hợp tác hay thi rớt một lần nữa sẽ bị đình chỉ học. Trường Akimoto không chấp nhận người học sinh không có chí tiến thủ! Các em có thắc mắc gì nữa không?
Sau một màn phát biểu hùng hồn, Natako trừng mắt nhìn một lượt rồi hắn giọng nói tiếp
- Được rồi các em sẽ đến chỗ của mình theo lời chỉ dẫn của tôi
- Khoan đã! Em muốn hỏi một chuyện
Natako nhìn về phía cuối hàng, nơi có một học sinh đang cố chen lên để phát biểu. Oshima Yuko! Lại là cái đứa nhóc láo cá đó, lần nào giáp mặt cũng bị nó quậy phá một trận, chỉ hận không thể cải lộn tay đôi cho hả dạ. Natako nâng gọng kính, nhíu mày nhìn đứa học sinh trời đánh
- Em muốn hỏi gì cứ nói
- Thầy không có câu chuyện nào logic hơn ạ? Em cảm thấy cái chuyện lãnh chúa gì gì đó không có liên quan đến việc tụi em bị giam cầm trong cái thư viện này chút nào
- Em!
- Có em
Thành công chọc tức thầy giáo, Yuko cười toe toét để lộ ra lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Nhưng mà hiện tại Natako không thể nào nuốt được cái gọi là "đáng yêu" đó. Đúng là thứ yêu tinh hại người! Natako đã không ít lần bị nó dụ dỗ mền lòng mà tha cho Yuko nhưng hôm nay thí không! Natako bơ Yuko đi, quyết định tập trung vào việc chính
- Theo thứ tự đọc tên, từng em một sẽ bước lên nhận phiếu của mình theo sự sắp xếp của tôi. Đã rõ chưa?
-....
Thấy Yuko trêu đùa thầy giáo một trận, đám học sinh kia cũng không còn e ngại ông già lắm chuyện đang thao thao bất tiệt trên kia, tự do cười đùa không kiêng nể làm Natako vô cùng tức giận. Oshima Yuko! Hôm nay em chết chắc rồi. Nghiến răng ken két, Matako âm thầm vạch ra kế hoạch trả thù Yuko
- Watanabe Mayu khu B dãy 3 bàn 26
- Yes sir!
- Matsui Jurina khu S dãy 3 bàn 8
- Yes madam!
- Haha
- Trật tự!
- Miyazawa Sae khu K dãy 8 bàn 13
- Yup!
- Mariko Shinoda khu A dãy 3 bàn 11
- Ok!
Natako nhếch mép nhìn thông tin của Yuko "khu K dãy 10 bàn 17"  liền quyết định đổi lại " khu A dãy 4 bàn 19"  đem Yuko giao cho người giám hộ khó tính nhất, kiểu gì cũng bị dạy dỗ một phen
Yuko chán nãn lang thang khắp khu A tìm vị trí của mình. Nhìn sơ qua toàn là dân năm cuối, không lí này lại sắp cô vô cái chỗ quái quỉ này. Hừ! Rõ ràng lão già Natako muốn chơi xỏ mình mà! Dãy 4, bàn 16...17...18... A! Bàn 19 đây rồi. Vừa mới ló mặt ra nhìn Yuko đã thụt lại trốn sau giá sách. Kh..không phải chứ! Là Kojima senpai! Yuko phát hoảng nhìn lại phiếu của mình "khu A dãy 4 bàn 19" Yuko bặm môi chạy ngược ra rồi đi vào tìm một lần nữa. Đúng là chỗ này rồi! Đúng là Kojima senpai! Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà, chỉ có điều đây là nghiệt duyên, một loại nghiệt duyên vô cùng đáng sợ. Yuko lại chạy ngược ra một lần nữa, định gặp Natako sensei xin đổi phiếu khác, kết quả lại bị dọa phạt thêm cọ rửa WC sợ xanh cả mặt
Yuko lấm lét đi vòng ra sau lưng Kojima, âm thầm ngồi xuống không một tiếng động. Sau lần đó, cái lần hôn môi đáng sợ đó Yuko trốn Kojima như trốn tà. Từ nhà tới trường, chỗ nào có Kojima chỗ đó không tồn tại Yuko. Đến bây giờ cô vẫn còn sợ, vừa mới ngồi cùng bàn chút xíu thôi mà lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Yuko hít một hơi cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, quyết định lấy tập ra làm bài để quên đi sự hồi hộp này. Vừa làm bài vừa lâu lâu liếc nhìn Kojima, người từ đầu đến cuối đều úp mặt xuống bàn ngủ. Yuko chỉ muốn chắc chắn là chị ấy vẫn đang ngủ, ngộ nhỡ Kojima tự nhiên bật dậy đòi hôn là cô sẽ đứng tim mà chết. Thật đấy!
- Uhm
Tiếng ngâm của Kojima làm Yuko giật thót, vội vã lùi đến cuối bàn, không dám ngẩn mặt lên. Nhưng mà Kojima đến cả liếc nhìn Yuko cũng không thèm, mắt nhắm mắt mở lôi máy trong ba lô ra chơi game, hoàn toàn không thèm đối hoài đến mọi sự xung quanh. Yuko vuốt ngực thở phào. May quá! Mỗi lần Kojima senpai chơi game đều không thèm để ý đến ai cả, có đứng múa balle trước mặt cũng không hay biết. Yuko lại cắm đầu làm bài, cầu mong cho giờ phạt trôi qua nhanh chóng.
Làm đến câu 10 thì bí, Yuko cắn bút suy nghĩ, chốc chốc lại nhìn Kojima. Không lẽ chị ấy là người giám hộ của mình? Từ lúc cô vào đến giờ cũng đã lâu mà chỉ có hai người ở đây, ngoằi ra không có thêm ai khác. Hơn nữa đây là khu của dân năm cuối, đương nhân là do người của dân năm cuối quản, rất có khả năng Kojima chính là người giám hộ của mình. Nhưng mà nãy giờ chị ấy chỉ chú mục vào game, không thèm nhìn cũng không thèm nói một câu. Giám hộ gì kì cục vậy? Toàn chơi game không hà. Đau khổ là cô phải nộp lại bài vào cuối giờ cho Natako kiểm tra, thiếu một chữ cũng không được. Yuko nén đau thương vào lòng, từng chút một nhích đến gần Kojima
- Ano..
Kojima đã thức giấc từ lâu nhưng vẫn cố giả vờ ngủ. Cô cũng ngạc nhiên khi Yuko đến khu của cô. Học sinh năm hai thì phải đến khu K chứ, chắc là đi lạc. Kojima vừa định ngồi dậy bảo Yuko về khu của mình, nếu đi lộn nơi chắc chắn sẽ bị trách phạt. Chợt tờ phiếu tuột khỏi tay Yuko bay đến tầm mắt của Kojima "khu A dãy 4 bàn 19"   A! Vậy là đúng rồi. Yuko còn đem bài tập ra làm. Vậy là cô trúng mánh rồi, Kojima âm thầm cười không ra tiếng. Đứa trẻ nhát gan này cứ trốn cô suốt, không thèm qua nhà chơi với Jurina, căn tin cũng không dám xuống, vừa nhác thấy cô đã chạy bay, làm cô tức gần chết. Lần này xong đời rồi nha nhóc con! Sau một hồi nằm ngủ giả, cổ Kojima đã mỏi nhừ vã lại góc độ này cũng khó ngắm Yuko, cô ngồi dậy lấy máy ra chơi game, giả vờ không nhìn tới Yuko. Cô vừa ngồi dậy, Yuko đã giật mình lùi ra xa, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai sợ bị mẹ trách phạt. Kojima nén cười, tập trung chơi game.
Trước giờ đều thấy Yuko hoạt bát vui vẻ, quậy phá khắp nơi, bộ dạng nghiêm túc làm bài thế này là cô lần đầu tiên thấy qua. Bàn tay nhỏ nhắn cằm chặt lấy cây viết, chuyên tâm ghi ghi chép chép, hàng lông mi dài khẽ chớp chớp mấy cái mỗi khi làm sai sau đó lại nhăn mặt xóa đi, khi cảm thấy hài lòng liền cười rạng rỡ. Yuko nghiêm túc đến mức Kojima đã thôi chơi game mà ngồi ngắm nhìn mình đắm đuối cũng không hề hay biết.
Lúc tay Kojima vươn ra định miết lấy hàng chân mày rậm của tiểu ái tử thì Yuko lại đột ngột ngước lên làm Kojima lập tức thu tay về, cắm mặt xuống máy, hai má ửng hồng. Suýt chút nữa thì...
- Ano..
Kojima cười trộm một tiếng, nhìn cái mặt là biết không biết đường giải bài tập rồi, mà ở đây chỉ có mỗi cô với sóc nhỏ. Yuko có thể hỏi ai khác đây? Kojima mừng thầm, giả vời bấm loạn xạ trên máy game chờ được Yuko hỏi bài
- Nhóc con ngốc nghếch! Sao lại đến chỗ này?
- A! Jinchan!
- Khỏi chào hỏi. Đây lần thứ 5 trong năm em bị phạt rồi đó, có tin tối nay anh không dắt em đi ăn không hả?
- Đừng mà Jinchan, em cũng đâu có muốn vậy đâu, tại nó khó quá chứ bộ. Chỉ em đi, em biết Jinchan thương em nhất mà
- Hừ! Chỉ được cái miệng!
Cái gì mà Jinchan? Cái gì mà em em anh anh! Cái gì mà dắt em đi ăn tối!! CÁI GÌ MÀ THƯƠNG EM NHẤT!!! Nút game đáng thương bật tung khỏi máy, bay lên trời rồi rớt xuống lăn vào góc phòng. Kojima Haruna thật sự tức điên!

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát

Bonus 2: Chuyện cái li nước

1.
Haruna: *mở cửa* Tadaima
......
Haruna: *cất giầy* Tadaima!
......
Haruna: *chống hông*Tadaima!!!
......
2.
Haruna: *vào phòng khách*
Paru: A! Mama về
Yuko/ Mayu:....
Paru: Mama có mệt không? Để Paru lấy nước cho Mama uống
Yuko/ Mayu:....
Haruna: Không cần! Mama tự lấy
Paru: Mama đừng uống li đó
Yuko/ Mayu: Á! Yada!
Haruna: *uống cạn*
Yuko/ Mayu: *khóc ròng*
3.
Yuko: Nyannyan!
Mayu: Mama!
Haruna: *liếc*
Yuko/ Mayu: *câm nín*
Paru: *vào phòng ngủ*
4.
Haruna: Quỳ xuống!
Yuko: Nyannyan!
Mayu: Mama!
Haruna: *liếc*
Yuko/ Mayu: *ngoan ngoãn quỳ*
Paru: *đem theo giấy viết chạy ra*
5.
Haruna: *trừng mắt* Khoanh tay lại
Yuko/ Mayu: *mếu máo* Dạ Mama
Paru: *ngồi xuống kế Haruna*
Haruna: Đã biết tội của mình chưa?
Yuko/ Mayu:......
Haruna: Còn chưa biết hả?
Paru: *viết bài*
Yuko/ Mayu: Biết! Biết!
Haruna: Tội gì, nói mau!
Yuko/ Mayu: *nhìn Paru cầu cứu*
Paru: *ngước lên* Đừng nhìn Paru, lỗi của hai người đâu phải của Paru *viết bài tiếp*
Haruna: Đứng lên thụt dầu mười cái tội không biết tội của mình
Yuko/ Mayu: *khóc ròng*
Haruna: Thụt dầu mười cái tội hỏi Paru
Yuko/ Mayu: *ngất*
Haruna: Thêm mười cái nữa tội dám ngất khi Mama đang xử phạt
Paru: *dừng bút* Có cần tạt nước không Mama?
6.
Haruna: Paru lấy sách gia huy ra cho Mama
Paru: *chạy đi lấy*
Haruna: Paru đọc to điều 48 cho Mama
Paru: Dạ! Điều 48: Khi Mama về nhà, Mami và các con có nhiệm vụ mở cửa cho Mama, cất dép cho Mama, xách đồ cho Mama, lấy nước cho Mama uống
Haruna: Còn nữa: Khen Mama đẹp
Yuko/ Mayu: Ế đâu có cái đó
Haruna: Có! Paru viết thêm vào cho Mama
Yuko/ Mayu: O.O
7.
Paru: *viết bài*
Haruna: Đã biết tội của mình chưa?
Yuko/ Mayu: Dạ biết
Haruna: Biết rồi thì làm sao?
Yuko: *lầm bầm* Thì thôi nghỉ khỏe
Haruna: *xách tai Yuko* Em vừa nói cái gì đó!
Yuko: Không! Không có gì hết
Haruna: Mayu đứng lên đi, hôm nay Mama tha, lần sau còn tái phạm Mama sẽ đem truyện của con đi cho hết
Mayu: Yeah! Cảm ơn Mama *hôn má Haruna* Mama phạt nặng Mami đi, Mami hư nhất, Mayu vô tội. Đúng không Paruru?
Paru: *viết bài*
Mayu: Im lặng là đồng ý
Yuko: Mayu con!
8.
Paru: *viết bài*
Mayu: *chạy đi lấy bắt rang bơ*
Haruna: *nhịp chân* Giờ tính sao đây Oshima Yuko?
Yuko: *cười lấy lòng* Chị muốn sao cũng được
Haruna: Thụt dầu mười cái tội không chịu suy nghĩ
Yuko: Hả!
Haruna: Thêm mười cái tội cười lấy lòng người đang thi hành công vụ
Yuko: WTF!
Haruna: Mười cái nữa tội nói bậy
Mayu: *vừa ăn bắp vừa xem Yuko thụt dầu* Cố lên Mami!
9.
Yuko: *vừa thụt dầu vừa khóc*
Haruna: Paru nói cho Mami biết tại sao khi Mama về ba má con không lo tắm rửa, dẹp nhà mà lại Mami với Mayu cứ ngồi nhìn li nước
Mayu: *giơ tay* Để con nói cho
Haruna: Mama không hỏi con
Paru: *ngước lên**chớp chớp* Mama đợi Paru chút nhe. Paru đang viết bài
Haruna: Được con cứ viết đi. Mama đưa Mayu đi tắm trước
Paru: Dạ!
Yuko: *lí nhí* Còn em thì sao?
Haruna: *liếc*
Yuko: *câm nín*
10. *30 phút sau*
Haruna: *dắt Paru ra* Paru viết bài xong rồi thì nói đi con
Paru: Con biết Mama về sẽ hỏi nên con đặt máy quay lại rồi
Yuko/ Mayu: Ế!
Haruna: *xoa đầu Paru* Đúng là con ngoan của Mama
Paru: *nối máy quay với tv* *bật lên*
Yuko/ Mayu: Thôi xong rồi TT TT
*1 GIỜ TRƯỚC*
Yuko/ Mayu: *mở cửa* Tadaima!
Paru: Nhà có ai đâu mà Tadaima
Yuko/ Mayu: Ờ he
Paru: Mami con đói
Yuko: *đi lấy sữa * Uống sữa đỡ đi con tí Mama về nấu cơm
Mayu: Mami con khát
Yuko: *đi lấy nước* Nước nè con. Cất cặp đi rồi Mami tắm cho hai đứa
Paru/ Mayu: Dạ!
Yuko: *mở cửa phòng con* Sao hai đứa con lâu quá vậy
Mayu: Suỵt! Con đang tập trung lấy đồ ngủ bằng suy nghĩ, Mama đừng làm ồn
Yuko: *gom đồ ngủ của Mayu đi* Tào lao quá à đi tắm
Mayu: Á! Mama đáng ghét, con không tắm, con phải làm bằng được
Yuko: Làm gì có chuyện điều khiển đồ vật bằng suy nghĩ
Mayu: Có! Trong manga có
Yuko: Đó chỉ là truyện thôi mà
Mayu: Có thiệt mà, phải không Paruru?
Paru: Không!
Yuko: Thấy chưa, Mami nói rồi mà
Mayu: *chạy ra phòng khách* Hai người hùa nhau chơi xấu Mayu, Mayu nghỉ chơi
Yuko: *chỉ li nước trên bàn* Vậy con điều khiển được nước trong li đi. Nếu được, muốn gì Mama cũng chịu
Mayu: Hai người phải ở lại xem, làm chứng cho Mayu
Yuko: Ok!
Paru: *ngáp*
-HẾT-
11.
Paru: Vậy đó Mama
Mayu: *tiếp tục nhìn cái li*
Haruna: *xách tay Yuko* Em giỏi quá he, còn " muốn gì Mama cũng chịu" nữa, lớn đầu rồi còn bài trò trẻ con
Mayu: *hét lên* Ý! Cái li nhúc nhích kìa Mama
Paru: *cốc đầu Mayu* Đồ ngốc! Đó là động đất
Yuko/ Haruna: Cái gì!?
12.
Yuko: *ôm ba mẹ con chui xuống gầm giường núp* Đừng sợ có Mami đây
Mayu: Ý hết rồi Mami ơi
Yuko *chui ra* May quá. Mấy mẹ con có sao không?
Haruna/ Mayu/ Paru: Không sao
Yuko: *bắt lấy tay Haruna* Tay chị chạy máu nè. Có đau không ? Còn bị thương chỗ nào không? *khóc* Nyan nyan không thể có chuyện gì được, để em đưa chị đi bệnh viện
Haruna: *cốc đầu Yuko* Đồ ngốc này! Chị không có chảy máu, tại hũ màu đỏ của Mayu làm rớt dưới gầm giường đó
Yuko: Thiệt không? Nyan nyan không bị gì hết hả?  Tốt quá *lại khóc*
Haruna: *lau nước mắt cho Yuko* Được rồi nín đi, cho Paru tắm rồi cả nhà mình ăn cơm
Yuko: Ủa? Không quỳ nữa hả?
Haruna: Ừ! Không quỳ nữa, tha cho Yuuchan đó
Yuko: *hôn môi Haruna* Yêu Nyannyan nhất
Haruna: *đỏ mặt*
Paru: *quay phim cả buổi*
Mayu: *vừa xem vừa ăn bắp* Mami với Mama sến quá đi