Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát

Chap 5: Bước 1


Thôi xong. Trái tim nhỏ bé đáng thương của Yuko thực sự đã nhảy ra khỏi lòng ngực. Jurina đang đứng trước cửa phòng, cặp mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Yuko. Đây chính là cảnh bắt gian tại giường trong truyền thuyết hay sao? Yuko lập tức buông chăn xuống, ngọ nguậy tìm cách thoát khỏi Kojima. Cảm giác vật trong lòng không chịu yên làm Kojima càng siết chặt vòng tay. Cô vô tình khiến khối mềm mại của bản thân cọ xát vào lưng Yuko. Trong một khắc có người đứng hình sau đó mặt liền đỏ lên. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng bẽn lẽn của chó con, Jurina càng sôi máu, đã dám làm trò xằn bậy mà còn ra vẻ hưởng thụ, cái loại này chỉ có chết chứ không được sống. Jurina bẻ tay rôm rốp hùng hùng hổ hổ kéo Yuko lôi đi
- Á BUÔNG RA JURINA! ĐAU QUÁ
- Câm miệng lại cho chị tôi ngủ. Tin tôi cắt tiết cậu không?
Yuko khẩn trương tìm người cầu cứu nhưng mới sáng sớm chỉ có hai đứa tăng động JuriYuu là thức giấc nên cuối cùng đành dành ánh mắt thiết tha đến người gần nhất là Kojima. Nào ngờ đâu Kojima mất đi "gối ôm" khó chịu trở mình làm chăn xê dịch, tấm lưng mềm mại bóng loáng lộ ra trước mắt Yuko. Máu mũi không kiềm được chảy ra. Nhận ra biểu hiện kì lạ của Yuko, Jurina tò mò quay lại. Yuko mơ hồ nhìn thấy gân trán của ai kia nổi lên. Jurina điềm tĩnh khép cửa lại, xoay ép Yuko vô tường quát to
- CÒN DÁM NHÌN!
Yuko quẹt máu mũi ngu ngơ đáp
- K...không...có...có
Jurina cao hơn Yuko cả cái đầu lại mặc áo ngủ cổ trễ còn cuối người, theo tự nhiên, định luật vạn vật hấp dẫn kéo cổ áo trì xuống, cảnh xuân lồ lộ khiêu khích ánh nhìn khiến máu mũi lại một lần nữa phun trào. Cái giống dịch gì vậy? Jurina hoài nghi kiểm tra, xác định được đáp án mặt liền đỏ lên, tay lúng túng che trước ngực, tức giận tán vô đầu Yuko
- Đồ dê xồm
Yuko nước mắt lưng tròng nhìn Jurina ngại ngùng chạy về phòng. Tôi có là gì đâu là cậu tự khoe ra mà. Oan ức quá!

Mới sáng sớm mà đã bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác, toàn bộ sinh lực đều trôi theo dòng máu mũi, định hại người cuối cùng lại tự hại mình, là quả báo, quả báo đó Yuko! Tự rủa mình, Yuko mệt mỏi lê lết qua phòng bếp. Pama Kojima bỏ hai đứa con gái cưng ở nhà rủ nhau đi du lịch đã được 7 ngày. Nhà cửa vẫn tươm tất gọn gàng nhưng khổ nổi WKojima chẳng ai biết nấu ăn, chắc nguyên tuần nay toàn ăn mì với fastfood, rất không tốt cho sức khỏe nha. Yuko mở tủ lạnh kiểm tra, vẫn còn một ít trứng, thịt xông khói và bánh mì, vậy là đủ cho bữa sáng. Sau khi mang thức ăn dọn ra bàn Yuko định trở vào bưng luôn đĩa salad trái cây thì cảm thấy khát nước. Lon ton chạy đến tủ lạnh lấy hộp sữa tu một hơi
- Ohayo!
Nghe có tiếng chào, Yuko xoay người lại nhìn liền
- Phụt!
Cả một trời hoa sữa li ti rơi đều trên sàn bếp nhà Kojima. Yuko trợn mắt nhìn Kojima lấy trái dâu tây trong đĩa salad bỏ vào miệng nhâm nhi. Điều đáng nói ở đây là chị ấy KHÔNG CÓ MẶC ĐỒ. Chính xác hơn là Kojima chỉ mặc độc một bộ đồ lót ren màu đen và khoác ngoài áo choàng hồng phấn đứng bóc dâu ăn ngay tại bếp. Trên cõi đời này còn có cảnh tượng nào khêu khích hơn thế không? Đôi chân nuột nà thẳng tắp, làn da trắng mịn không tì vết, vòng eo thon gọn, bộ ngực no đủ. Càng nhìn Yuko càng cảm thấy có một cổ áp lực đang đè nặng lên ngực. Trong một phút bối rối Yuko chỉ biết đứng nhìn trân trân đại mỹ nhân ăn dâu tây, sau đó bất tri bất giác nuốt nước miếng đánh ực một tiếng. Không gian vốn dĩ đã yên tĩnh hai người bọn họ lại chẳng nói với nhau câu nào nên có thể nghe rõ mồn một. Cảnh sắc từ thơ mộng gợi cảm liền bị âm thanh kia biến thành ám muội. Yuko ý thức được hành động lỗ mãn của bản thân liền giật mình che miệng lại nhưng đã quá muộn. Kojima mang theo tiếu ý di dời tầm mắt từ đĩa salad sang tiểu hài tử bên cạnh, tay nhón lấy quả dâu chìa ra
- Cưng muốn ăn sao?
Trong mắt Yuko lúc này chính là hình ảnh Kojima sáng ngời giữa ánh nắng ban mai ôn nhu mời mình ăn dâu, bao nhiêu kì quan đẹp đẽ đều trực diện đập vào mắt lại còn có giọng nói dịu dàng vuốt ve bên tai. Mặt Yuko vốn đã đỏ lựng nay lan dần ra mang tai, bàn tay đang che lấy miệng kéo dài xuống tận cáng tay, chẳng mấy chốc toàn thân đều đỏ lên như một con tôm luột. Bây giờ xem chừng Yuko còn đỏ hơn quả dâu trên tay Kojima. Chuyện này thật quá sức chịu đựng đối với một đứa nhỏ mới lớn như Yuko. Kojima cười, biết rõ sự tình nhưng vẫn muốn trêu chọc Yuko liền bước đến nghiên đầu áp tay vào trán Yuko. Thịch! Yuko vội lùi lại ngước mặt lên run rẫy nói mấy từ không rõ nghĩa
- Ch...chị...em...uhm
- Korisu-chan có sao không? Cưng đỏ lên hết rồi
- Kh...khôn...g
Yuko run rẫy đáp, thực sự đã ngượng đến mức hốc mắt cũng ươn ướt hồng. Kojima nhếch mép tiến thêm một bước. Yuko lại lùi một bước. Kẻ tiến người lùi kết quả là Yuko bị dồn vào chân tường. Theo kinh nghiệm của một kẻ thường bị vây hãm Yuko nhận ra đây không phải tình huống tốt, nhất định sẽ bị ức hiếp. Chuồn là thượng sách! Nghĩ là làm Yuko liền lí nhí nói câu được câu mất rồi bỏ chạy
- Er e đđi gọi Ju
Kojima nhìn bộ dạng hớt hãi như gặp quỷ của Yuko thì bật cười thành tiếng. Tiểu hài tử này thật dễ bắt nạt. Cô vốn định xuống bếp tìm nước uống nào ngờ được ăn thịt sóc nướng tái. Buổi sáng tốt lành a. Kojima vui vẻ cho thêm một trái dâu tây vào miệng rồi về phòng thay đồ
Jurina vừa mở cửa đã có một bóng đen nhanh như chớp bay vào mang theo cơn lốc dữ dội kéo cánh cửa đóng xầm lại. Jurina nhíu mày nhìn Yuko run rẩy trốn trong chăn. Cô biết chế độ cảnh báo cao nhất của Yuko chính là toà thân đều đỏ lựng. Khi chó con ở trạng thái đó có nghĩa là nó đã gặp phải một chuyện rất tệ, tệ đến mức không thể chịu đựng được. Jurina hé cửa ra xem. Không có ai và cũng không có chuyện gì kì lạ xảy ra. Jurina nắm chăn kéo ra, Yuko ương bướng kéo lại cố quấn lấy thân như thể đó là mạng sống của mình. Nếu chui đầu ra sẽ bị tra hỏi mà đã hỏi thì phải khai, mà đã khai thì toàn khai thật, không lẽ nói: "Tôi vừa nhìn thấy chị cậu không mặc đồ " ? Thôi thà chết ngợp còn hơn chết đau. Càng nghĩ Yuko cố bám lấy chăn như thể đó là mạng sống của mình. Mà đúng thế thật.
Được dịp, Jurina leo lên người Yuko dùng tuyệt kĩ chọc lét quyết lôi chó con ra cho bằng được. Yuko trong chăn ngọ ngoại cố tránh né "những món đòn hiểm độc" của Jurina. Jurina càng khoái chí cười như được mùa. Sau lại thấy Yuko không còn nhúc nhích dù Jurina đã cố chọc vào những chỗ hiểm nhất nhưng vẫn không có phản ứng. Ế? Không lẽ chó con đã đạt đến bậc thượng thừa của công phu nhịn nhột. Jurina lay gọi Yuko
- Nghỉ giỡn rồi, chui ra đi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu
-.....
- Gâu gâu?
-.....
Trong lúc Jurina vẫn còn đang băn khoăn thì Yuko từ trong chăn vùng dậy hất văng Jurina xuống đất. Jurina nhăn nhó xoa mông leo trở lại giường đè Yuko xuống nhìn Yuko thở hồng hộc vì thiếu không khí lại nghĩ ra trò để trêu chọc. Trong cơn mơ màn Yuko lờ mờ thấy Jurina từ từ cuối xuống sát mặt mình, biết là có chuyện chẳng lành như cơ thể vô lực nên đành phó mặc cho số phận. Jurina nhìn ánh mắt của Yuko là biết cho con đã hiểu ra vấn đề. Đúng vậy a là tôi sắp khi dễ cậu đó. Jurina cười khúc khích vỗ nhẹ lên mặt Yuko
- Bị ngộp hả? Khó thở đúng không?
- Nè nè đùa không vui đâu
- Tôi đâu có đùa. Tôi chỉ muốn giúp cậu hô hấp nhân tạo thôi. Tôi tốt quá mà, xúc động đi
- Xúc vật thì có. Biến ra coi
Yuko tỉnh hẳn trợn mắt nhìn Jurina từ từ cuối sát xuống, sát xuống, sát...
- Hai đứa ra ăn
JuriYuu chính thức đứng hình. Màn hô hấp nhân tạo nồng cháy khét lẹt đột ngột bị cắt ngang trong sự mừng rỡ của Yuko. Vậy là thoát nạn. Yuko đang cười khanh khách vì trò bỉ ổi của Jurina được ngăn chặn thì bỗng cảm thấy lạnh gáy. Yuko giật mình ngước lên nhìn Kojima lập tức bị đóng băng. Con người bình thường vô hại thì đến lúc tức giận sẽ cực kì đáng sợ. Kojima là một trong số đó, cô xăm xăm bước tới xách tai JuriYuu lôi ra bếp
- Hai cái đứa này! Bộ hết trò để chơi rồi hả?
- Vui mà
Cả ba ngồi xuống bàn ăn, Kojima định thả tay ra, nghe câu trả treo của Jurina liền vằn siết tai của hai đứa nhỏ lần cuối rồi mới buông.
- Á! Oneechan!
- Không phải lỗi tại em.
- Em câm miệng cho tôi
Yuko tiu ngỉu cúi ngầm mặt.
- Còn đợi gì nữa. Ăn đi
- Dạ
Yuko lí nhí trong cổ họng, rụt rè với tay lấy trứng rán, cử động máy móc như robot. Người ta có làm gì đâu, là nạn nhân bất đắc dĩ mà, sao lại đối xử với người ta như vậy. Yuko đem bao nhiêu ấm ức trút hết vào cái trứng trên đĩa. Tròng đỏ bể ra chảy lênh láng. Jurina nhìn Yuko ngứa cả mắt, từ dưới gầm bàn đạp lên chân Yuko
- Ăn thì lo ăn đi, làm cái trò chó gì vậy?
- Mặc kệ tôi
Kojima nhìn bộ dạng sầu não của Yuko càng cảm thấy phiền lòng. Chuyện vừa rồi, cô tức Jurina 1 thì tức Yuko 10. Đứa nhỏ này luôn năng động trong mọi việc nhưng khi giao tiếp thì thụ động đến phát bực. Yuko quá dễ bị bắt nạt. Cô hôn được. Jurina có thể hôn được thì người khác cũng làm được. Không chừng sau này bị người ta sàm sỡ còn không dám kêu. Trong lúc suy nghĩ, Kojima vô tình đẩy chiếc nĩa lên lòng đĩa trứng. Tiếng kít nhức tay gián đoạn cuộc đấu khẩu của JuriYuu. Jurina câm nín dùng bữa sáng của mình. Yuko rụt cổ nhìn chăm chú miếng trứng rán trước mặt như ngắm mỹ nhân. Kojima giục
- Ăn đi sắp trễ giờ rồi
- Dạ
Cuối cùng khung cảnh buổi sáng của nhà Kojima cũng trở nên bình thường như các gia đình khác. Thật là một kì tích!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét