Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát

Chap 8: Bị phạt

Tương truyền từ thưở hồng hoang mở cỗi lãng chúa Akimoto đã xem giáo dục là quốc sách hàng đầu. Ngài cho rằng có thực với vực được đạo, có học mới làm được việc. Lãng chúa cho xây một ngôi trường cho toàn dân cùng theo học không kể gái trai già trẻ lớn bé, miễn có chí lớn đều được hưởng đại ân. Sau khi hoàng thành 6 cấp học, những người ưu tú nhất sẽ được phục vụ lãnh chúa, làm cho giang sơn xã tắc ngày càng phồn thịnh. Các vị lãnh chúa đời sau đều noi theo điều ấy mà học hỏi. Cho đến ngày nay, trường Akihabara chúng ta chính là hậu duệ của ngồi trường lừng lẫy từng góp phần làm thay đổi lịch sử xưa kia. Là một học sinh của trường, các em phải tự ý thức được giá trị và trách nhiệm của bản thân đối với gia đình, nhà trường và tổ quốc, ngày ngày rèn luyện trí tuệ, tu dưỡng đạo đức để xứng đáng là hậu duệ của lãnh chúa Akimoto. Tất cả những người có mặt ở đây đều có một điểm chung, đó chính là không thấm nhuần tư tưởng trên, quy phạm 3 nội quy của nhà trường:
Thứ nhất: Thi rớt!
Thứ hai: Thi rớt!!
Thứ ba: THI RỚT!!!
Nên tất cả các em đều bị phạt theo quy định: ôn tập toàn bộ chương trình trong học kì vừa rồi trong ba ngày rồi thi lại với sự hướng dẫn và giám sát của người giám hộ. Bất kì ai bất hợp tác hay thi rớt một lần nữa sẽ bị đình chỉ học. Trường Akimoto không chấp nhận người học sinh không có chí tiến thủ! Các em có thắc mắc gì nữa không?
Sau một màn phát biểu hùng hồn, Natako trừng mắt nhìn một lượt rồi hắn giọng nói tiếp
- Được rồi các em sẽ đến chỗ của mình theo lời chỉ dẫn của tôi
- Khoan đã! Em muốn hỏi một chuyện
Natako nhìn về phía cuối hàng, nơi có một học sinh đang cố chen lên để phát biểu. Oshima Yuko! Lại là cái đứa nhóc láo cá đó, lần nào giáp mặt cũng bị nó quậy phá một trận, chỉ hận không thể cải lộn tay đôi cho hả dạ. Natako nâng gọng kính, nhíu mày nhìn đứa học sinh trời đánh
- Em muốn hỏi gì cứ nói
- Thầy không có câu chuyện nào logic hơn ạ? Em cảm thấy cái chuyện lãnh chúa gì gì đó không có liên quan đến việc tụi em bị giam cầm trong cái thư viện này chút nào
- Em!
- Có em
Thành công chọc tức thầy giáo, Yuko cười toe toét để lộ ra lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Nhưng mà hiện tại Natako không thể nào nuốt được cái gọi là "đáng yêu" đó. Đúng là thứ yêu tinh hại người! Natako đã không ít lần bị nó dụ dỗ mền lòng mà tha cho Yuko nhưng hôm nay thí không! Natako bơ Yuko đi, quyết định tập trung vào việc chính
- Theo thứ tự đọc tên, từng em một sẽ bước lên nhận phiếu của mình theo sự sắp xếp của tôi. Đã rõ chưa?
-....
Thấy Yuko trêu đùa thầy giáo một trận, đám học sinh kia cũng không còn e ngại ông già lắm chuyện đang thao thao bất tiệt trên kia, tự do cười đùa không kiêng nể làm Natako vô cùng tức giận. Oshima Yuko! Hôm nay em chết chắc rồi. Nghiến răng ken két, Matako âm thầm vạch ra kế hoạch trả thù Yuko
- Watanabe Mayu khu B dãy 3 bàn 26
- Yes sir!
- Matsui Jurina khu S dãy 3 bàn 8
- Yes madam!
- Haha
- Trật tự!
- Miyazawa Sae khu K dãy 8 bàn 13
- Yup!
- Mariko Shinoda khu A dãy 3 bàn 11
- Ok!
Natako nhếch mép nhìn thông tin của Yuko "khu K dãy 10 bàn 17"  liền quyết định đổi lại " khu A dãy 4 bàn 19"  đem Yuko giao cho người giám hộ khó tính nhất, kiểu gì cũng bị dạy dỗ một phen
Yuko chán nãn lang thang khắp khu A tìm vị trí của mình. Nhìn sơ qua toàn là dân năm cuối, không lí này lại sắp cô vô cái chỗ quái quỉ này. Hừ! Rõ ràng lão già Natako muốn chơi xỏ mình mà! Dãy 4, bàn 16...17...18... A! Bàn 19 đây rồi. Vừa mới ló mặt ra nhìn Yuko đã thụt lại trốn sau giá sách. Kh..không phải chứ! Là Kojima senpai! Yuko phát hoảng nhìn lại phiếu của mình "khu A dãy 4 bàn 19" Yuko bặm môi chạy ngược ra rồi đi vào tìm một lần nữa. Đúng là chỗ này rồi! Đúng là Kojima senpai! Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà, chỉ có điều đây là nghiệt duyên, một loại nghiệt duyên vô cùng đáng sợ. Yuko lại chạy ngược ra một lần nữa, định gặp Natako sensei xin đổi phiếu khác, kết quả lại bị dọa phạt thêm cọ rửa WC sợ xanh cả mặt
Yuko lấm lét đi vòng ra sau lưng Kojima, âm thầm ngồi xuống không một tiếng động. Sau lần đó, cái lần hôn môi đáng sợ đó Yuko trốn Kojima như trốn tà. Từ nhà tới trường, chỗ nào có Kojima chỗ đó không tồn tại Yuko. Đến bây giờ cô vẫn còn sợ, vừa mới ngồi cùng bàn chút xíu thôi mà lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Yuko hít một hơi cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, quyết định lấy tập ra làm bài để quên đi sự hồi hộp này. Vừa làm bài vừa lâu lâu liếc nhìn Kojima, người từ đầu đến cuối đều úp mặt xuống bàn ngủ. Yuko chỉ muốn chắc chắn là chị ấy vẫn đang ngủ, ngộ nhỡ Kojima tự nhiên bật dậy đòi hôn là cô sẽ đứng tim mà chết. Thật đấy!
- Uhm
Tiếng ngâm của Kojima làm Yuko giật thót, vội vã lùi đến cuối bàn, không dám ngẩn mặt lên. Nhưng mà Kojima đến cả liếc nhìn Yuko cũng không thèm, mắt nhắm mắt mở lôi máy trong ba lô ra chơi game, hoàn toàn không thèm đối hoài đến mọi sự xung quanh. Yuko vuốt ngực thở phào. May quá! Mỗi lần Kojima senpai chơi game đều không thèm để ý đến ai cả, có đứng múa balle trước mặt cũng không hay biết. Yuko lại cắm đầu làm bài, cầu mong cho giờ phạt trôi qua nhanh chóng.
Làm đến câu 10 thì bí, Yuko cắn bút suy nghĩ, chốc chốc lại nhìn Kojima. Không lẽ chị ấy là người giám hộ của mình? Từ lúc cô vào đến giờ cũng đã lâu mà chỉ có hai người ở đây, ngoằi ra không có thêm ai khác. Hơn nữa đây là khu của dân năm cuối, đương nhân là do người của dân năm cuối quản, rất có khả năng Kojima chính là người giám hộ của mình. Nhưng mà nãy giờ chị ấy chỉ chú mục vào game, không thèm nhìn cũng không thèm nói một câu. Giám hộ gì kì cục vậy? Toàn chơi game không hà. Đau khổ là cô phải nộp lại bài vào cuối giờ cho Natako kiểm tra, thiếu một chữ cũng không được. Yuko nén đau thương vào lòng, từng chút một nhích đến gần Kojima
- Ano..
Kojima đã thức giấc từ lâu nhưng vẫn cố giả vờ ngủ. Cô cũng ngạc nhiên khi Yuko đến khu của cô. Học sinh năm hai thì phải đến khu K chứ, chắc là đi lạc. Kojima vừa định ngồi dậy bảo Yuko về khu của mình, nếu đi lộn nơi chắc chắn sẽ bị trách phạt. Chợt tờ phiếu tuột khỏi tay Yuko bay đến tầm mắt của Kojima "khu A dãy 4 bàn 19"   A! Vậy là đúng rồi. Yuko còn đem bài tập ra làm. Vậy là cô trúng mánh rồi, Kojima âm thầm cười không ra tiếng. Đứa trẻ nhát gan này cứ trốn cô suốt, không thèm qua nhà chơi với Jurina, căn tin cũng không dám xuống, vừa nhác thấy cô đã chạy bay, làm cô tức gần chết. Lần này xong đời rồi nha nhóc con! Sau một hồi nằm ngủ giả, cổ Kojima đã mỏi nhừ vã lại góc độ này cũng khó ngắm Yuko, cô ngồi dậy lấy máy ra chơi game, giả vờ không nhìn tới Yuko. Cô vừa ngồi dậy, Yuko đã giật mình lùi ra xa, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai sợ bị mẹ trách phạt. Kojima nén cười, tập trung chơi game.
Trước giờ đều thấy Yuko hoạt bát vui vẻ, quậy phá khắp nơi, bộ dạng nghiêm túc làm bài thế này là cô lần đầu tiên thấy qua. Bàn tay nhỏ nhắn cằm chặt lấy cây viết, chuyên tâm ghi ghi chép chép, hàng lông mi dài khẽ chớp chớp mấy cái mỗi khi làm sai sau đó lại nhăn mặt xóa đi, khi cảm thấy hài lòng liền cười rạng rỡ. Yuko nghiêm túc đến mức Kojima đã thôi chơi game mà ngồi ngắm nhìn mình đắm đuối cũng không hề hay biết.
Lúc tay Kojima vươn ra định miết lấy hàng chân mày rậm của tiểu ái tử thì Yuko lại đột ngột ngước lên làm Kojima lập tức thu tay về, cắm mặt xuống máy, hai má ửng hồng. Suýt chút nữa thì...
- Ano..
Kojima cười trộm một tiếng, nhìn cái mặt là biết không biết đường giải bài tập rồi, mà ở đây chỉ có mỗi cô với sóc nhỏ. Yuko có thể hỏi ai khác đây? Kojima mừng thầm, giả vời bấm loạn xạ trên máy game chờ được Yuko hỏi bài
- Nhóc con ngốc nghếch! Sao lại đến chỗ này?
- A! Jinchan!
- Khỏi chào hỏi. Đây lần thứ 5 trong năm em bị phạt rồi đó, có tin tối nay anh không dắt em đi ăn không hả?
- Đừng mà Jinchan, em cũng đâu có muốn vậy đâu, tại nó khó quá chứ bộ. Chỉ em đi, em biết Jinchan thương em nhất mà
- Hừ! Chỉ được cái miệng!
Cái gì mà Jinchan? Cái gì mà em em anh anh! Cái gì mà dắt em đi ăn tối!! CÁI GÌ MÀ THƯƠNG EM NHẤT!!! Nút game đáng thương bật tung khỏi máy, bay lên trời rồi rớt xuống lăn vào góc phòng. Kojima Haruna thật sự tức điên!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét