Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

(Series Drabbles) Một ngày đẹp trời [ all couple ]

1. Đá Bào (kojiyuu)


Au: Còn ai khác ngoài người xinh đẹp, thanh lịch nhất vũ trụ này

Beta (cái này mới nè): @Kojiyuu22. Một lần nữa cảm ơn em. Great job, babe!

Au's note:

Nyan Nyan đi ăn đá bào với no3b, chụp riêng với Takamina 1 bức rồi đăng lên instagram làm mình muốn *lật bàn* từ đó fic này ra đời. Không có mmt thì tự huyễn vậy

Nhờ stt bức xúc của Bư chan mới tìm được Beta tuyệt vời thế này. Tất cả vì đem đến cho reader chất lượng fic cao hơn. Nhân tiện reader nào không biết Bư chan là ai có thể truy cập link này để biết thêm chi tiết: http://florence241291.blogspot.com. Bạn sẽ được bước vào thế gii fic trong mơ. Cảm ơn Bư chan, coi như quảng cáo miễn phí thay lời cảm ơn vậy.

************************************

- Hi babe!

- Chào buổi sáng. Cưng đang làm gì đấy?

- Đang nghe điện thoại của vợ yêu
- Cuộc gọi này không phá giấc ngủ của cưng chứ

- Tớ sắp "ăn" được vợ của mình thì bị đánh thức, mau đền cho tớ bằng một nụ hôn buổi sáng đi

- Nói cho lại đi ai là vợ của ai, cái gì mà cậu cậu tớ tớ

- Đương nhiên cậu là vợ của tớ rồi, với lại gọi chị xưng em ngại lắm, chúng ta bằng tuổi mà
- Vậy sao? Gần đây không gặp, lá gan của cậu to ra nhiều đấy

- Uhm

- Rời khỏi giường và ăn sáng đi, cũng chín giờ hơn rồi, chắc cưng không muốn lại bị đau bao tử chứ

- Uhm

- Ăn cho đàng hoàng đó, đừng chỉ uống sữa hay ăn mì ly

- Uhm

- Sao vậy, giận vì bị chỉnh cách xưng hô hả?

- Chuyện đó thì cũng có một chút nhưng tớ buồn vì chuyện khác cơ
- Thấy rồi sao?

- Uhm, tớ biết là bây giờ cậu chỉ còn rất ít bạn nhưng mà đừng thân thiết quá được không, tớ thấy buồn lắm đó

- Vậy chứ ai mấy ngày nay không chịu gặp tôi hả? Ai đi lăng nhăng rồi đăng hình lên instagram hả?

- Tớ thật sự rất bận mà, cậu cũng biết họ chỉ là bạn thôi. Chủ nhật này tớ dành cả ngày cho cậu nha! Tớ biết lỗi rồi. Đừng giận nữa mà, thương thương

- Nếu cưng không giữ lời thì đừng có trách. Còn nữa, phải hẹn hò bí mật. No phone!

- Nhưng mà tớ muốn chụ..

- Chỉ có một ngày thôi, một ngày duy nhất cũng không thể hoàn toàn ở bên nhau sao hay là cưng muốn bị quấy rầy bởi những cuộc gọi. Tôi với mấy người đó ai quan trọng hơn?

- Rồi rồi không điện thoại, tớ chỉ muốn cho fan thấy tớ yêu cậu nhiều thế nào thôi mà

- Nếu cưng yêu tôi đến thế thì đã đi sinh nhật Acchan rồi, đồ thất hứa

- Tớ đã có thể giữ lời hứa nếu "bạn tốt" của cậu không quên mời tớ

- Tạm tha cho cưng lần này, ngoan ngoãn đợi đến chủ nhật đi, khi đó chúng ta sẽ bàn lại về cách xưng hô của cưng

- Mou~

************************************

- Anou.. em có chuyện này muốn nói

- Chuyện gì? Chị còn chưa xử em vì tội dám không mời vợ chị đó

- Ai cũng có lúc phạm sai lầm mà, em lỡ dại lần này tha cho em đi, lần sau em không dám nữa

- Còn có lần sau sao?

- Không! Em cam đoan với chị không bao giờ sai lầm này xảy ra một lần nữa. À..uhm..em có chuyện này muốn đề nghị

- Cứ nói

- Chị biết đấy em không phải là không muốn thân thiết với chị nhưng mà chúng ta có thể giảm bớt một chút được không, như là ngưng chụp hình hay nói những câu khiến người khác hiểu lầm. Sáng giờ Acchan đã liên tục từ chối cuộc gọi của em, còn hủy cuộc hẹn vào thứ ba tuần tới nữa. Yuko cũng vừa mới gọi điện đe dọa em.

- Chị sẽ xem xét lại nhưng trước mắt chị sẽ gọi Acchan giúp em

- Thật hả? Cảm ơn chị

************************************

- Moshi moshi

- Chào buổi sáng, lâu rồi không gặp, em có khỏe không?

- Hiện tại thì tâm trạng em không được tốt vì...chị biết đấy..uhm

- Ah! Chuyện đó em đừng hiểu lầm, chị vô tội, tại vợ em cứ đòi chụp hình hoài, chị cũng đâu có muốn làm vợ chị buồn. Nhắc đến Takamina, nếu chị nhớ không lầm thì lần trước chị ghé chơi nhà em ấy, mấy cây cà chua em tặng đã chết hết rồi, em ấy còn không thèm mai táng cho những sinh linh nhỏ bé, đáng thương ấy nữa. Mấy cuốn tạp chí Playboy số đặc biệt thì bị vứt lung tung khắp nơi. Chị nghĩ em nên đến "thăm" em ấy một chuyến

- Ah! Nyan Nyan em lạy chị, em biết sai rồi, trăm lần sai, vạn lần sai, em sẽ làm mọi điều chị muốn, nguyện phục vụ chị đến suốt đời

- Cảm ơn chị, em sẽ..khoan đã Bakamina đang ở cạnh chị phải không, đưa điện thoại cho cậu ấy giúp em

- Mo..shi..Acchan từ từ bình tĩnh nghe...

- Ăn đá bào cho cóng não chết luôn đi. BAKA!

- Đừng cúp m..

- Tút tút tút!
- Thần linh ơi! Sao số con khổ thế này?

************************************

Hell yeah! Nyan Nyan so S! Nyan Nyan rules the world!

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát ( chap 12)

Chap 12: Ông nội quá đáng

Kojima mỉm cười gọi Yuko đang híp mắt ngủ gật ở hướng đối diện. Sóc nhỏ ngơ ngác bật dậy
- Uhm?
- Qua đây
- Để làm gì?
- Thì cứ qua đây đi
- Vâng
Không dàm cãi lời Kojima, Yuko lập tức tuân lệnh, ngã ngã nghiêng nghiêng bước sang. Kojima buông máy chơi game ra vỗ vỗ lên đùi mình
- Nằm xuống đây, chị matxa cho
- Hả? Chi vậy?
- Cưng nghe không rõ hả? Mau nằm xuống
- Vâ..vâng
- Tốt
Yuko tái mặt ngồi xuống ghế, đưa mắt dò xét Kojima
- Chị chắc chứ
Bắt gặp ánh mắt sắt lạnh của ai kia, Yuko giật bắn người, ngoan ngoãn ngã đầu lên đùi cô. Ah thật là êm. Còn có hương cam thoang thoảng.
Hai tay Kojima đặt lên thái dương Yuko xoa nhẹ, ngón tay ấn đều các huyệt quanh mặt. Các chuỗi hoạt động lặp đi lặp lại. Nhận thấy cơ thể Yuko đang dần thả lỏng, cô cuối xuống thì thầm
- Thoải mái chứ
Yuko đáp lại bằng tiếng ngân nhỏ
- Cố gắng ngủ một chút đi, chị đã học phương pháp matxa đầu này từ tạp chí đó, nó sẽ giúp cưng dễ ngủ hơn
Đến khi xác định Yuko đã thực sự ngủ, Kojima mới ngưng tay an tĩnh ngắm đứa trẻ của mình một lát.
Mắt thâm đen đến thế kia. Nhóc con định trở thành quốc bảo của Trung Quốc chắc. Cô tức giận bẹo má Yuko. Còn không chịu ăn uống điều độ, lại ốm hơn trước. Dù sao ngủ được là tốt rồi. Cô vốn biết đứa trẻ này làm bài thi xong là có thể về, nhưng lại viện cớ ở lại cùng cô chịu phạt. Đứa trẻ này, tuy bề ngoài có vẻ chối bỏ mối quan hệ mờ mờ ám ám của cả hai thế nhưng bên trong vẫn rất thật lòng quan tâm đến cô.
- Này đừng làm chị đau lòng nữa có được không?
Kojima vén tóc thì thầm vào tai Yuko. Sóc con lại bị hơi thở của cô làm cho nhột, quẹt quẹt mũi lại tiếp tục ngủ. Kojima yêu chiều ngắm Yuko một lát rồi quay lại với trò chơi của mình
Lại là nơi này, tối đen như mực. Nơi vốn đã quen thuộc với tôi mỗi khi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa lần nào tôi không thôi sợ hãi. Dù có mơ đến bao nhiêu lần đi nữa nó vẫn cứ lặp đi lặp lại, hành hạ tôi đến phát điên
- Ha ha
Nó lại đến. Những âm thanh đó lớn dần. Tôi bỏ chạy. Nó chạy theo
- Mau chạy đi đồ thua cuộc
- Con lợn cặn bã ha ha
Lòng ngực như đang bị đốt cháy. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi
- Các người.. câm miệng! Im đi! Im hết đi
- Nghe nó nói kìa, cái miệng bẩn thỉu của mày nói không đúng lấy một từ
- Ha ha cố mà học tiếng người đi con chó
- Ahhhhh
Tôi phát điên mất thôi. Những giọng nói đó cứ bám riết lấy tôi. Đay nghiến và cay độc. Ở khắp mọi nơi. Vô hình.
- Ai đang nói vậy? Ra đây! Mau ra đây!
- Ngay trước mặt mày đây con mọi da vàng
- Nè nè, quên rồi sao, giống người thấp hèn như nó làm sao thấy được chúng ta
- Ừ he, tụi tao là Chúa của mày, mau quỳ xuống liếm giày tao đi
- Không! Cút đi ! Để tôi yên! Làm ơn..
Tôi không đủ sức để chạy nữa cũng không thể tiếp tục la hét. Tôi mệt rồi. Thật sự rất mệt. Chạy mãi đều về một chỗ. Tối đen như mực.
"Chát!"
Có ai đó vừa đánh vào má phải của tôi. Là ai? Tôi nhìn quanh. Không ai cả
" Bốp"
Bụng. Ai?
" Crack"
Đùi. Ai!
- Đau không súc sinh? Nữa nè ha ha
- Đau dừng lại, dừng lại đi
- Đánh chết thứ bẩn thỉu này đi
Những cú đấm, đá cứ liên tục giáng lên người tôi. Cả người đều đau nhức. Tôi co người ôm đầu chịu trận. Nước mắt, nước mũi lem khắp mặt. Tôi không muốn điều này. Nó vẫn không ngừng. Tôi không muốn. "Ha ha" . Tôi không muốn. "Chết đi". Không. "Súc sinh". Không!
Đột nhiên lại có làn gió mát thổi tới. Không bị đánh nữa. Không cười nữa. Nó đã biến mất.
Tôi đã sai. Lần này khác lần trước. Bóng tối đã biến mất, nhường chỗ cho ánh sáng. Điều này thật lạ lùng. Tôi run rẩn đứng dậy quan sát. Phía xa có một cô gái đang chạy đến. Tóc cô ấy rất dài, bay theo làn gió. Tà váy li ti những bông hoa màu tím cũng tung bay. Cô ấy thật xinh đẹp. Khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tôi đứng trân người nghĩ ngợi cho đến khi bị cô ấy nắm tay kéo đi. Mỗi bước cô ấy chạy, khung cảnh dần hiện ra, là một rừng hoa tử đằng. Cô ấy quay lại mỉm cười với tôi
- Cùng ngắm hoa nào Yuuchan
"Yuuchan"
"Yuuchan"
- Yuuchan! Mau dậy đi
Yuko choàng tỉnh. Cô vẫn chưa kịp trả lời người con gái kia thì bị đánh thức. Kojima đang cuối đầu nhìn cô đầy âu yếm
- Ngủ ngon không?
- V..vâng
Yuko trả lời không rõ nghĩa. Một phần vì bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái trong giấc mơ, một phần bối rối bởi khuôn mặt giữa cô và Kojima quá gần nhau. Điều này khiến cô ngượng
- Sao vậy ngượng hả? Mặt lại đỏ lên rồi.
Không cho Yuko cơ hội phản bác, Haruna cuối sát, hôn nhẹ lên trán Yuko rồi điềm nhiên quay lại thu dọn đồ đạt. Yuko bật dậy, lùi xa ra ba bước, chạy trốn về chỗ của mình.
- Chị..chị
- Sao? muốn hôn thêm cái nữa hả? Chị chỉ sợ tai cưng cũng bị làm cho đỏ theo thôi
- Ai..ai nói em muốn hôn
Trước khi tự biến mình thành con tôm luộc, Yuko thu dọn nhanh sách vở định chạy biến. Kojima đương nhiên không để sóc nhỏ tuột khỏi tầm tay
- Cưng định đi đâu vậy?
- Em về nhà
Yuko đứng im như phỗng, không dám quay lại nhìn Kojima
- Chưa về sớm được đâu, trong lúc cưng ngủ, cô Haruka vừa dặn sau giờ phạt đến hội trường, thầy hiệu trưởng có chuyện cần thông báo
- Eh?
- Eh cái gì? Đi thôi
Kojima bước đến choàng tay Yuko cùng đi đến hội trường
Khi họ đến nơi, hội trường đã đông ghẹt người, thầy cô đều ngồi đông đủ ở phía trên, bục phát biểu trống không. Đám học sinh tha hồ buôn chuyện, cả hội trường đều huyên náo.
- Các bạn chú ý, thầy hiệu trưởng có đôi lời muốn phát biểu.
Hội trưởng hội học sinh kiêm anh trai mặt cóc của Yuko đứng ra giữ trật tự rồi lui vào nhường chỗ cho hiệu trưởng. Hừ! Tài năng cho dữ rồi cuối cùng cũng chỉ là một thằng giữ trật tự
- Như các em đã biết, theo truyền thống của trường, mỗi năm trường đều tổ chức cuộc thi tài năng cho toàn bộ học sinh trong trường. Hôm nay thầy xin trân trọng tuyên bố sẽ tổ chức cuộc thi theo một hướng mới, với các kĩ năng kết hợp toàn diện với nhiều hạng mục mới đầy tính thử thách cao. Phần thưởng là suất học bổng toàn phần của nhà trường, cùng với thư giới thiệu đến các trường Đại học danh giá do chính tay thầy viết. Và một chuyến du học trải nghiệm ba tháng ở các trường Trung học lớn tại châu Âu, sau cùng là ba ngày du lịch lãng mạn tại đảo Hokaido cùng Oshima Yuko, với sự cho phép của gia đình Oshima. Các em có thể đăng kí ngay từ bây giờ với thầy Hijikata. Chúc các em có một buổi chiều vui vẻ.
Thề với Chúa là cô đã thấy cái nháy mắt tinh nghịch của ông nội trước khi rời khỏi bục phát biểu. Ông lại bày trò khiến cô phải tham gia mấy cái cuộc thi vớ vẩn. Cô chẳng ham gì thư giới thiệu hay du học trải nghiệm, nhưng cái chính là vụ du lịch. Cô thật không thể tưởng tượng nổi bất kì người nào khác ngoài cô, sẽ "du lịch lãng mạn" cùng Yuko yêu quý trong ba ngày liên tiếp. Thề với Chúa cô sẽ không để chuyện này xảy ra. Ông nội thất quá đáng, lại dùng cách này dụ cô thi. Ai bảo làm cháu hiệu trưởng là sướng chứ

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát (Chap 11)

Chap 11: Thứ Ba đáng ghét ( không hoàn toàn)


Một tuần sau, con gái lớn nhà Kojima mới chính thức đi học lại. Trước giờ chưa từng gặp phải chuyện gì xấu hổ đến vậy nên không kịp thích ứng, phải mất đến một tuần mới có thể bình tâm lại. Nói trắng ra là Kojima muốn trốn mấy buổi học ôn cùng anh em nhà Oshima. Nhưng chạy trời cũng không khỏi nắng, sau ba lần bảy lượt nhà trường gửi giấy báo, gọi cho phụ huynh dọa đuổi học thì Kojima cũng bị đá đít ra khỏi nhà. Bà Kojima còn nói nếu cô không chịu ôn thi cho đàng hoàng, sẽ cắt tiền tiêu vặt một tháng
Thế là vào một ngày trời không xanh, chim chẳng hót ríu rít trên cành, Kojima một mình lầm lủi đến trường. Vì muốn câu thời gian, cô quyết định đi bộ, vừa đi vừa lầm bầm chửi rũa. Cái thể loại anh em gì mà kì cục, tình còn hơn cái bình, làm sao tôi biết hai người là anh em chứ! Tên mặt cóc biến thái, anh trai cứ thích thân mật, gần gũi với em gái là sao.
Sau một hồi nhàn nhã tản bộ, cuối cùng cô cũng đứng trước cổng trường. Nhìn cánh cổng đồ sộ chắn mất lối đi, Kojima mừng thầm định bỏ đi luôn lại bị một giọng nói ngăn lại
- Nè em kia! Sao giờ này còn loanh quanh ở đây
Cái định mệnh! Cô nhận ra giọng nói này, là cô Haruka trưởng giám sát ôn thi, nổi tiếng nghiêm nhất trường. Nhất định hôm nay cô phải đi học hay sao chứ? Nhịn! Kojima cố dằn xuống cơn tức, quay người gập người chào, nặn ra một nụ cười công nghiệp
- Dạ em chào cô, cô có thể nói chú bảo vệ cho em vào được không ạ, em năn nỉ nãy giờ mà không được
Bà cô đẩy gọng kính nhíu mày nhìn Kojima hồi lâu rồi nói
- Em tên gì? Học lớp nào? Tại sao lại đi học trễ?
- Dạ em tên Shinoda Mariko, vừa nãy xe bus bị hư, em đã cố chạy bộ đến trường nhưng không kịp giờ
- Được, tôi tha cho em lần này
Tha cái con khỉ? Cô phá hết một ngày tốt lành của tôi rồi. Kojima đành ngậm đắng nuốt cay theo bà la sát vào trường. Không sao, không sao, cô vẫn có thể trốn ra bãi đất trống phía sau trường ngủ một giấc
Vừa qua khỏi cổng, Kojima đã vội quay bước. Tuy nhiên lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
- Em định đi đâu đó Kojima san, phòng ôn thi ở hướng này kia mà
Oh *beep*! Thật làm người ta muốn chửi thề. Làm sao lại biết được nhỉ, rõ ràng cô không có đeo bảng tên mà
Haruka nhếch mép nhìn Kojima luống cuống kiểm tra bảng tên
- Không cần tìm, em không đeo bảng tên tôi vẫn nhận ra em là người mỗi năm đều phải ôn thi lại tất cả các môn, hơn nữa Shinoda Mariko đã thi đậu từ bốn ngày trước rồi.
Haruka hài lòng nhìn Kojima cứng họng, còn gì tuyệt hơn cảm giác bắt thóp được người khác chứ
- Hôm nay là cơ hội thi lại cuối cùng, em tốt nhất nên đi theo tôi, nếu điểm quá thấp em sẽ bị buộc phải chuyển sang lớp đặc biệt, đã rõ chưa
- Dạ rõ
Ôi thần linh ơi! Ôi đấng tái tạo! Sao cô lại rơi vào bi kịch này chứ. Kojima vốn là một kẻ lười động não, hay trốn học, chơi game trong giờ học nên chuyện thi lại là vô cùng bình thường. Từ bé đến lớn thi lại vô số lần nhưng chỉ có lần bị chấm sai một câu mà phải vào lớp đặc biệt học ba ngày. Từ thầy cô đến học sinh là yêu quái hiện hình, không thể tin trên đời lại có loại lớp học như thế tồn tại
Sau thi lại đợt một, số học sinh ôn thi đã giảm đi đáng kể, cả ba khối dồn về một khu vực. Giám hộ ôn thi cũng bị loại bỏ nên phải nói lúc này Kojima cảm thấy như mình đang tham quan khu dân tộc thiểu số với nét văn hóa đặc trưng là cắm mặt vào sách
Haruka vừa đi vừa dò xét đám học sinh. Những đứa lười biếng uể oải cho đến những tên ngủ gật đều như
được tiêm thần dược hoạt động hết công suất. Cô dẫn Kojima đến đúng vị trí, dặn dò vài câu rồi đi
Kojima chán nản ngồi vào bàn, liếc mắt sang vị trí đối diện. Trống trơn. Cô chính thức Shut down. Có lẽ sóc con đã thi đậu từ lần trước. Dù đây là chuyện đáng mừng nhưng mất đi vóc dáng nhỏ nhắn kia đến chơi game cô cũng không còn hứng thú nói gì đến ôn thi. Nếu như ngày trước thì hay biết mấy, không phải lúc ôn thi đợt một cùng anh em Oshima mà từ rất xa rất xa thực tại
Trước kia, cô vẫn hay hôn lên má Yuko, ngay từ lần đầu gặp mặt, khi sóc con chỉ là một đứa trẻ nằm nôi. Càng lớn sóc con càng hay ngượng khi được hôn, cả mặt, tai đều đỏ bừng lên. Yuko thích bám cô từ bé, hay giành với Jurina được đút ăn, được hôn, ngủ chung. Yuko thích cheese và ghét matcha. Sóc con thích nghe kể truyện trước khi đi ngủ, bắt đầu một ngày mới với ly sữa nóng. Lần đầu tiên nói chính là từ: "Nyan" và hay dùng từ đó để gọi cô. Cô cùng Yuko và Jurina được người lớn dẫn đi thăm đồi Fujisawa mỗi dịp hoa tử đằng nở. Nhóc con nhát gan đã luôn đã hôn trộm cô khi đi ngủ Mọi thứ thật tuyệt vời biết bao.
Quá khứ càng tươi đẹp bao nhiêu hiện tại càng đau đớn bấy nhiêu. Họ mang một đứa trẻ hay cười hay nói đi rồi mang trở lại một đứa trẻ chỉ biết gào thét: "Tránh xa tôi ra" "Cút đi!" Tha cho tôi" "Làm ơn!"... và không nhớ gì cả. Thậm chí chuyện gì đã xảy ra cô cũng không có quyền được biết. Cô biết cô không thể trách cha mẹ của Yuko, hơn ai hết họ là người đau đớn nhất nhưng cô không thể chịu nổi cảnh đứa trẻ đáng thương kia chỉ dám chui rút trong vỏ ốc của mình, từ chối tình yêu thương của tất cả mọi người. Cô đã luôn âm thầm theo dõi, cái vẻ hay cười hay nói kia cũng chỉ là lớp màn chắn an toàn, có những khi sóc con lại trốn vào nơi ít người đến trong trường và ngồi một mình cả ngày, đôi mắt cứ thơ thẩn như một kẻ khờ. Có khi lại nhốt mình trong nhà nhiều ngày. Cô làm sao không thấy cái vẻ mệt mỏi sao nhiều đêm thức trắng kia hay những vết sẹo lờ mờ trên tay. Đứa trẻ ấy đang tự hành hạ chính mình. Mà bản thân cô không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương. Yêu thương nhiều hơn. Cô không mong Yuko sẽ nhớ ra cô, cũng không mong được đáp lại, chỉ cần em ấy thoát khỏi nỗi đau của quá khứ là ổn rồi. Phải, ổn rồi, cô chỉ mong có thế thôi mà sao khó đến thế
- E hèm Kojima san, Kojima san
Có ai đó đang lắc mạnh bả vai cô. Thật khó ưa! Kojima vuốt lại tóc, chán ghét hỏi
- Chuyện gì?
Là ông thầy phiền phức Nakato
- Em tốt nhất nên tập trung ôn đi, còn ba mươi phút sẽ bắt đầu thi thử đợt hai
Nhắc nhở xong Nakato vẫn ngần ngừ chẳng chịu đi, khiến cho cô phá bực
- Sao thầy còn chưa đi?
- Tôi đi hay ở là do em quyết định hả? Mà nè sao em khóc vậy, lo học hành đi yêu đương nhăn nhít chi cho khổ
Kojima giật mình sờ lên mặt, chỉ có một ít nhưng quả thật là nước mắt
- Không phải chuyện của thầy, thầy ở đây làm sao em học được, mà thôi khỏi thầy phát đề thi luôn đi
- Em chắc chứ? Vậy tôi sẽ cử người đến gác thi cho em
Kojima nhanh chóng hoàn thành bài thi của mình. Cô lười chứ không ngốc, chỉ là chán quá không muốn làm thôi. Kojima thu dọn đồ đạt mang theo đề thi nộp cho cô Haruka
- Em về được rồi chứ?
Kojima chỉ muốn chạy biến ra khỏi đây và tìm chỗ phơi nắng một chút. Đầu cô sắp nổ tung rồi
- Không, em phải ngồi lại cho đến hết giờ
- Nhưng mà..
- Nghỉ học một tuần và chỉ phải ngồi đợi hai tiếng ba mươi phút là hình phát quá nhẹ nhàng dành cho em rồi đó hay em muốn cọ toilet
- A ha ha em không dám
Sáng giờ toàn gặp chuyện vớ vẩn, rõ ràng là ông trời đang trêu đùa cô mà.
- Á á tránh đường
Dường như bị phạt chưa phải là trò đùa đáng ghét nhất. Trò đùa khó ưa hơn đang lao đến chỗ cô. Theo đúng nghĩa đen
"Rầm!"
Trong khoảnh khắc từ bị tông cho đến khi ngã xuống sàn nhà, cô kịp thời bắt lấy thủ phạm, ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng tiếp đất, giấy tờ bay tung tóe rơi khắp nơi. Vô tình cô nằm đè lên người th..
Thôi cho xin đi. Đây không phải là truyện ngôn tình lãng mạn đâu. Kojima bị tông rất mạnh, cái ván trượt bậc lên bồi thêm một cú vào chân cô. Thủ phạm bổ nhàu, ngã lên người nạn nhân êm ái. Còn nạn nhân tiếp đất đau đớn với mấy quyển sách cỡ đại rơi trúng đầu. Kojima nghĩ trước khi cho thủ phạm một trận thì cô cần CT não ngay lập tức
- Á , em xin lỗi, senpai có sao không, để em đỡ chị dậy
Khoan đã. Giọng nói này nghe quen quen
Giờ thì cô không cảm thấy đau đớn nữa, không thấy chán vì phải chịu phạt hơn hai tiếng và cũng không còn tức giận với kẻ gây ra tai nạn bất ngờ kia.
- Chị có chắc là không sao không để em đưa chị sang phòng y tế
- Em tốt nhất nên chuyên tâm làm bài đi, còm nếu muốn đưa tôi sang phòng y tế chi bằng hôn tôi một cái, còn công hiệu gấp mười lần thuốc của thầy Shin đó
- Chị lại trêu em
- Đâu tôi nói thật mà
- Không thèm giỡn với chị
Phía đối diện tiểu vóc dáng cắn môi hờn dỗi, ngượng ngùng cuối đầu làm bài. Bên này có người thích chí cười tít.
Ah thế này mới là cuộc sống chứ
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Đã để mọi người đợi lâu, thật xin lỗi. Không biết còn ai nhớ đến tui hok, hay là quên rồi. Bất đắc dĩ lắm mới ngưng lâu như vậy sau này sẽ ra chap mới đều đều. Truyện này cũng sắp hết rồi, trong vòng 9 chap nữa thôi, mà không tới 20 chap đâu. Nuôi đứa này lớn lại đi đẻ đứa khác, đang viết truyện mới nè, dài hơn, kịch tính hơn, chuẩn bị kĩ hơn, chắc lọt câu cú, từ ngữ hơn, có ai thương cho tui tiền mua sữa cho con uống hok

(Khoe tý) Tui thi đại học điểm cao lắm nhe, văn 8 điểm đó, hơn điểm chuẩn năm ngoái 5.5 điểm *múa mọi*