Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát (Chap 11)

Chap 11: Thứ Ba đáng ghét ( không hoàn toàn)


Một tuần sau, con gái lớn nhà Kojima mới chính thức đi học lại. Trước giờ chưa từng gặp phải chuyện gì xấu hổ đến vậy nên không kịp thích ứng, phải mất đến một tuần mới có thể bình tâm lại. Nói trắng ra là Kojima muốn trốn mấy buổi học ôn cùng anh em nhà Oshima. Nhưng chạy trời cũng không khỏi nắng, sau ba lần bảy lượt nhà trường gửi giấy báo, gọi cho phụ huynh dọa đuổi học thì Kojima cũng bị đá đít ra khỏi nhà. Bà Kojima còn nói nếu cô không chịu ôn thi cho đàng hoàng, sẽ cắt tiền tiêu vặt một tháng
Thế là vào một ngày trời không xanh, chim chẳng hót ríu rít trên cành, Kojima một mình lầm lủi đến trường. Vì muốn câu thời gian, cô quyết định đi bộ, vừa đi vừa lầm bầm chửi rũa. Cái thể loại anh em gì mà kì cục, tình còn hơn cái bình, làm sao tôi biết hai người là anh em chứ! Tên mặt cóc biến thái, anh trai cứ thích thân mật, gần gũi với em gái là sao.
Sau một hồi nhàn nhã tản bộ, cuối cùng cô cũng đứng trước cổng trường. Nhìn cánh cổng đồ sộ chắn mất lối đi, Kojima mừng thầm định bỏ đi luôn lại bị một giọng nói ngăn lại
- Nè em kia! Sao giờ này còn loanh quanh ở đây
Cái định mệnh! Cô nhận ra giọng nói này, là cô Haruka trưởng giám sát ôn thi, nổi tiếng nghiêm nhất trường. Nhất định hôm nay cô phải đi học hay sao chứ? Nhịn! Kojima cố dằn xuống cơn tức, quay người gập người chào, nặn ra một nụ cười công nghiệp
- Dạ em chào cô, cô có thể nói chú bảo vệ cho em vào được không ạ, em năn nỉ nãy giờ mà không được
Bà cô đẩy gọng kính nhíu mày nhìn Kojima hồi lâu rồi nói
- Em tên gì? Học lớp nào? Tại sao lại đi học trễ?
- Dạ em tên Shinoda Mariko, vừa nãy xe bus bị hư, em đã cố chạy bộ đến trường nhưng không kịp giờ
- Được, tôi tha cho em lần này
Tha cái con khỉ? Cô phá hết một ngày tốt lành của tôi rồi. Kojima đành ngậm đắng nuốt cay theo bà la sát vào trường. Không sao, không sao, cô vẫn có thể trốn ra bãi đất trống phía sau trường ngủ một giấc
Vừa qua khỏi cổng, Kojima đã vội quay bước. Tuy nhiên lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
- Em định đi đâu đó Kojima san, phòng ôn thi ở hướng này kia mà
Oh *beep*! Thật làm người ta muốn chửi thề. Làm sao lại biết được nhỉ, rõ ràng cô không có đeo bảng tên mà
Haruka nhếch mép nhìn Kojima luống cuống kiểm tra bảng tên
- Không cần tìm, em không đeo bảng tên tôi vẫn nhận ra em là người mỗi năm đều phải ôn thi lại tất cả các môn, hơn nữa Shinoda Mariko đã thi đậu từ bốn ngày trước rồi.
Haruka hài lòng nhìn Kojima cứng họng, còn gì tuyệt hơn cảm giác bắt thóp được người khác chứ
- Hôm nay là cơ hội thi lại cuối cùng, em tốt nhất nên đi theo tôi, nếu điểm quá thấp em sẽ bị buộc phải chuyển sang lớp đặc biệt, đã rõ chưa
- Dạ rõ
Ôi thần linh ơi! Ôi đấng tái tạo! Sao cô lại rơi vào bi kịch này chứ. Kojima vốn là một kẻ lười động não, hay trốn học, chơi game trong giờ học nên chuyện thi lại là vô cùng bình thường. Từ bé đến lớn thi lại vô số lần nhưng chỉ có lần bị chấm sai một câu mà phải vào lớp đặc biệt học ba ngày. Từ thầy cô đến học sinh là yêu quái hiện hình, không thể tin trên đời lại có loại lớp học như thế tồn tại
Sau thi lại đợt một, số học sinh ôn thi đã giảm đi đáng kể, cả ba khối dồn về một khu vực. Giám hộ ôn thi cũng bị loại bỏ nên phải nói lúc này Kojima cảm thấy như mình đang tham quan khu dân tộc thiểu số với nét văn hóa đặc trưng là cắm mặt vào sách
Haruka vừa đi vừa dò xét đám học sinh. Những đứa lười biếng uể oải cho đến những tên ngủ gật đều như
được tiêm thần dược hoạt động hết công suất. Cô dẫn Kojima đến đúng vị trí, dặn dò vài câu rồi đi
Kojima chán nản ngồi vào bàn, liếc mắt sang vị trí đối diện. Trống trơn. Cô chính thức Shut down. Có lẽ sóc con đã thi đậu từ lần trước. Dù đây là chuyện đáng mừng nhưng mất đi vóc dáng nhỏ nhắn kia đến chơi game cô cũng không còn hứng thú nói gì đến ôn thi. Nếu như ngày trước thì hay biết mấy, không phải lúc ôn thi đợt một cùng anh em Oshima mà từ rất xa rất xa thực tại
Trước kia, cô vẫn hay hôn lên má Yuko, ngay từ lần đầu gặp mặt, khi sóc con chỉ là một đứa trẻ nằm nôi. Càng lớn sóc con càng hay ngượng khi được hôn, cả mặt, tai đều đỏ bừng lên. Yuko thích bám cô từ bé, hay giành với Jurina được đút ăn, được hôn, ngủ chung. Yuko thích cheese và ghét matcha. Sóc con thích nghe kể truyện trước khi đi ngủ, bắt đầu một ngày mới với ly sữa nóng. Lần đầu tiên nói chính là từ: "Nyan" và hay dùng từ đó để gọi cô. Cô cùng Yuko và Jurina được người lớn dẫn đi thăm đồi Fujisawa mỗi dịp hoa tử đằng nở. Nhóc con nhát gan đã luôn đã hôn trộm cô khi đi ngủ Mọi thứ thật tuyệt vời biết bao.
Quá khứ càng tươi đẹp bao nhiêu hiện tại càng đau đớn bấy nhiêu. Họ mang một đứa trẻ hay cười hay nói đi rồi mang trở lại một đứa trẻ chỉ biết gào thét: "Tránh xa tôi ra" "Cút đi!" Tha cho tôi" "Làm ơn!"... và không nhớ gì cả. Thậm chí chuyện gì đã xảy ra cô cũng không có quyền được biết. Cô biết cô không thể trách cha mẹ của Yuko, hơn ai hết họ là người đau đớn nhất nhưng cô không thể chịu nổi cảnh đứa trẻ đáng thương kia chỉ dám chui rút trong vỏ ốc của mình, từ chối tình yêu thương của tất cả mọi người. Cô đã luôn âm thầm theo dõi, cái vẻ hay cười hay nói kia cũng chỉ là lớp màn chắn an toàn, có những khi sóc con lại trốn vào nơi ít người đến trong trường và ngồi một mình cả ngày, đôi mắt cứ thơ thẩn như một kẻ khờ. Có khi lại nhốt mình trong nhà nhiều ngày. Cô làm sao không thấy cái vẻ mệt mỏi sao nhiều đêm thức trắng kia hay những vết sẹo lờ mờ trên tay. Đứa trẻ ấy đang tự hành hạ chính mình. Mà bản thân cô không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương. Yêu thương nhiều hơn. Cô không mong Yuko sẽ nhớ ra cô, cũng không mong được đáp lại, chỉ cần em ấy thoát khỏi nỗi đau của quá khứ là ổn rồi. Phải, ổn rồi, cô chỉ mong có thế thôi mà sao khó đến thế
- E hèm Kojima san, Kojima san
Có ai đó đang lắc mạnh bả vai cô. Thật khó ưa! Kojima vuốt lại tóc, chán ghét hỏi
- Chuyện gì?
Là ông thầy phiền phức Nakato
- Em tốt nhất nên tập trung ôn đi, còn ba mươi phút sẽ bắt đầu thi thử đợt hai
Nhắc nhở xong Nakato vẫn ngần ngừ chẳng chịu đi, khiến cho cô phá bực
- Sao thầy còn chưa đi?
- Tôi đi hay ở là do em quyết định hả? Mà nè sao em khóc vậy, lo học hành đi yêu đương nhăn nhít chi cho khổ
Kojima giật mình sờ lên mặt, chỉ có một ít nhưng quả thật là nước mắt
- Không phải chuyện của thầy, thầy ở đây làm sao em học được, mà thôi khỏi thầy phát đề thi luôn đi
- Em chắc chứ? Vậy tôi sẽ cử người đến gác thi cho em
Kojima nhanh chóng hoàn thành bài thi của mình. Cô lười chứ không ngốc, chỉ là chán quá không muốn làm thôi. Kojima thu dọn đồ đạt mang theo đề thi nộp cho cô Haruka
- Em về được rồi chứ?
Kojima chỉ muốn chạy biến ra khỏi đây và tìm chỗ phơi nắng một chút. Đầu cô sắp nổ tung rồi
- Không, em phải ngồi lại cho đến hết giờ
- Nhưng mà..
- Nghỉ học một tuần và chỉ phải ngồi đợi hai tiếng ba mươi phút là hình phát quá nhẹ nhàng dành cho em rồi đó hay em muốn cọ toilet
- A ha ha em không dám
Sáng giờ toàn gặp chuyện vớ vẩn, rõ ràng là ông trời đang trêu đùa cô mà.
- Á á tránh đường
Dường như bị phạt chưa phải là trò đùa đáng ghét nhất. Trò đùa khó ưa hơn đang lao đến chỗ cô. Theo đúng nghĩa đen
"Rầm!"
Trong khoảnh khắc từ bị tông cho đến khi ngã xuống sàn nhà, cô kịp thời bắt lấy thủ phạm, ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng tiếp đất, giấy tờ bay tung tóe rơi khắp nơi. Vô tình cô nằm đè lên người th..
Thôi cho xin đi. Đây không phải là truyện ngôn tình lãng mạn đâu. Kojima bị tông rất mạnh, cái ván trượt bậc lên bồi thêm một cú vào chân cô. Thủ phạm bổ nhàu, ngã lên người nạn nhân êm ái. Còn nạn nhân tiếp đất đau đớn với mấy quyển sách cỡ đại rơi trúng đầu. Kojima nghĩ trước khi cho thủ phạm một trận thì cô cần CT não ngay lập tức
- Á , em xin lỗi, senpai có sao không, để em đỡ chị dậy
Khoan đã. Giọng nói này nghe quen quen
Giờ thì cô không cảm thấy đau đớn nữa, không thấy chán vì phải chịu phạt hơn hai tiếng và cũng không còn tức giận với kẻ gây ra tai nạn bất ngờ kia.
- Chị có chắc là không sao không để em đưa chị sang phòng y tế
- Em tốt nhất nên chuyên tâm làm bài đi, còm nếu muốn đưa tôi sang phòng y tế chi bằng hôn tôi một cái, còn công hiệu gấp mười lần thuốc của thầy Shin đó
- Chị lại trêu em
- Đâu tôi nói thật mà
- Không thèm giỡn với chị
Phía đối diện tiểu vóc dáng cắn môi hờn dỗi, ngượng ngùng cuối đầu làm bài. Bên này có người thích chí cười tít.
Ah thế này mới là cuộc sống chứ
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Đã để mọi người đợi lâu, thật xin lỗi. Không biết còn ai nhớ đến tui hok, hay là quên rồi. Bất đắc dĩ lắm mới ngưng lâu như vậy sau này sẽ ra chap mới đều đều. Truyện này cũng sắp hết rồi, trong vòng 9 chap nữa thôi, mà không tới 20 chap đâu. Nuôi đứa này lớn lại đi đẻ đứa khác, đang viết truyện mới nè, dài hơn, kịch tính hơn, chuẩn bị kĩ hơn, chắc lọt câu cú, từ ngữ hơn, có ai thương cho tui tiền mua sữa cho con uống hok

(Khoe tý) Tui thi đại học điểm cao lắm nhe, văn 8 điểm đó, hơn điểm chuẩn năm ngoái 5.5 điểm *múa mọi*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét