Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

(os) Sóc nhỏ! Em chạy đâu cho thoát ( chap 12)

Chap 12: Ông nội quá đáng

Kojima mỉm cười gọi Yuko đang híp mắt ngủ gật ở hướng đối diện. Sóc nhỏ ngơ ngác bật dậy
- Uhm?
- Qua đây
- Để làm gì?
- Thì cứ qua đây đi
- Vâng
Không dàm cãi lời Kojima, Yuko lập tức tuân lệnh, ngã ngã nghiêng nghiêng bước sang. Kojima buông máy chơi game ra vỗ vỗ lên đùi mình
- Nằm xuống đây, chị matxa cho
- Hả? Chi vậy?
- Cưng nghe không rõ hả? Mau nằm xuống
- Vâ..vâng
- Tốt
Yuko tái mặt ngồi xuống ghế, đưa mắt dò xét Kojima
- Chị chắc chứ
Bắt gặp ánh mắt sắt lạnh của ai kia, Yuko giật bắn người, ngoan ngoãn ngã đầu lên đùi cô. Ah thật là êm. Còn có hương cam thoang thoảng.
Hai tay Kojima đặt lên thái dương Yuko xoa nhẹ, ngón tay ấn đều các huyệt quanh mặt. Các chuỗi hoạt động lặp đi lặp lại. Nhận thấy cơ thể Yuko đang dần thả lỏng, cô cuối xuống thì thầm
- Thoải mái chứ
Yuko đáp lại bằng tiếng ngân nhỏ
- Cố gắng ngủ một chút đi, chị đã học phương pháp matxa đầu này từ tạp chí đó, nó sẽ giúp cưng dễ ngủ hơn
Đến khi xác định Yuko đã thực sự ngủ, Kojima mới ngưng tay an tĩnh ngắm đứa trẻ của mình một lát.
Mắt thâm đen đến thế kia. Nhóc con định trở thành quốc bảo của Trung Quốc chắc. Cô tức giận bẹo má Yuko. Còn không chịu ăn uống điều độ, lại ốm hơn trước. Dù sao ngủ được là tốt rồi. Cô vốn biết đứa trẻ này làm bài thi xong là có thể về, nhưng lại viện cớ ở lại cùng cô chịu phạt. Đứa trẻ này, tuy bề ngoài có vẻ chối bỏ mối quan hệ mờ mờ ám ám của cả hai thế nhưng bên trong vẫn rất thật lòng quan tâm đến cô.
- Này đừng làm chị đau lòng nữa có được không?
Kojima vén tóc thì thầm vào tai Yuko. Sóc con lại bị hơi thở của cô làm cho nhột, quẹt quẹt mũi lại tiếp tục ngủ. Kojima yêu chiều ngắm Yuko một lát rồi quay lại với trò chơi của mình
Lại là nơi này, tối đen như mực. Nơi vốn đã quen thuộc với tôi mỗi khi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa lần nào tôi không thôi sợ hãi. Dù có mơ đến bao nhiêu lần đi nữa nó vẫn cứ lặp đi lặp lại, hành hạ tôi đến phát điên
- Ha ha
Nó lại đến. Những âm thanh đó lớn dần. Tôi bỏ chạy. Nó chạy theo
- Mau chạy đi đồ thua cuộc
- Con lợn cặn bã ha ha
Lòng ngực như đang bị đốt cháy. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi
- Các người.. câm miệng! Im đi! Im hết đi
- Nghe nó nói kìa, cái miệng bẩn thỉu của mày nói không đúng lấy một từ
- Ha ha cố mà học tiếng người đi con chó
- Ahhhhh
Tôi phát điên mất thôi. Những giọng nói đó cứ bám riết lấy tôi. Đay nghiến và cay độc. Ở khắp mọi nơi. Vô hình.
- Ai đang nói vậy? Ra đây! Mau ra đây!
- Ngay trước mặt mày đây con mọi da vàng
- Nè nè, quên rồi sao, giống người thấp hèn như nó làm sao thấy được chúng ta
- Ừ he, tụi tao là Chúa của mày, mau quỳ xuống liếm giày tao đi
- Không! Cút đi ! Để tôi yên! Làm ơn..
Tôi không đủ sức để chạy nữa cũng không thể tiếp tục la hét. Tôi mệt rồi. Thật sự rất mệt. Chạy mãi đều về một chỗ. Tối đen như mực.
"Chát!"
Có ai đó vừa đánh vào má phải của tôi. Là ai? Tôi nhìn quanh. Không ai cả
" Bốp"
Bụng. Ai?
" Crack"
Đùi. Ai!
- Đau không súc sinh? Nữa nè ha ha
- Đau dừng lại, dừng lại đi
- Đánh chết thứ bẩn thỉu này đi
Những cú đấm, đá cứ liên tục giáng lên người tôi. Cả người đều đau nhức. Tôi co người ôm đầu chịu trận. Nước mắt, nước mũi lem khắp mặt. Tôi không muốn điều này. Nó vẫn không ngừng. Tôi không muốn. "Ha ha" . Tôi không muốn. "Chết đi". Không. "Súc sinh". Không!
Đột nhiên lại có làn gió mát thổi tới. Không bị đánh nữa. Không cười nữa. Nó đã biến mất.
Tôi đã sai. Lần này khác lần trước. Bóng tối đã biến mất, nhường chỗ cho ánh sáng. Điều này thật lạ lùng. Tôi run rẩn đứng dậy quan sát. Phía xa có một cô gái đang chạy đến. Tóc cô ấy rất dài, bay theo làn gió. Tà váy li ti những bông hoa màu tím cũng tung bay. Cô ấy thật xinh đẹp. Khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tôi đứng trân người nghĩ ngợi cho đến khi bị cô ấy nắm tay kéo đi. Mỗi bước cô ấy chạy, khung cảnh dần hiện ra, là một rừng hoa tử đằng. Cô ấy quay lại mỉm cười với tôi
- Cùng ngắm hoa nào Yuuchan
"Yuuchan"
"Yuuchan"
- Yuuchan! Mau dậy đi
Yuko choàng tỉnh. Cô vẫn chưa kịp trả lời người con gái kia thì bị đánh thức. Kojima đang cuối đầu nhìn cô đầy âu yếm
- Ngủ ngon không?
- V..vâng
Yuko trả lời không rõ nghĩa. Một phần vì bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái trong giấc mơ, một phần bối rối bởi khuôn mặt giữa cô và Kojima quá gần nhau. Điều này khiến cô ngượng
- Sao vậy ngượng hả? Mặt lại đỏ lên rồi.
Không cho Yuko cơ hội phản bác, Haruna cuối sát, hôn nhẹ lên trán Yuko rồi điềm nhiên quay lại thu dọn đồ đạt. Yuko bật dậy, lùi xa ra ba bước, chạy trốn về chỗ của mình.
- Chị..chị
- Sao? muốn hôn thêm cái nữa hả? Chị chỉ sợ tai cưng cũng bị làm cho đỏ theo thôi
- Ai..ai nói em muốn hôn
Trước khi tự biến mình thành con tôm luộc, Yuko thu dọn nhanh sách vở định chạy biến. Kojima đương nhiên không để sóc nhỏ tuột khỏi tầm tay
- Cưng định đi đâu vậy?
- Em về nhà
Yuko đứng im như phỗng, không dám quay lại nhìn Kojima
- Chưa về sớm được đâu, trong lúc cưng ngủ, cô Haruka vừa dặn sau giờ phạt đến hội trường, thầy hiệu trưởng có chuyện cần thông báo
- Eh?
- Eh cái gì? Đi thôi
Kojima bước đến choàng tay Yuko cùng đi đến hội trường
Khi họ đến nơi, hội trường đã đông ghẹt người, thầy cô đều ngồi đông đủ ở phía trên, bục phát biểu trống không. Đám học sinh tha hồ buôn chuyện, cả hội trường đều huyên náo.
- Các bạn chú ý, thầy hiệu trưởng có đôi lời muốn phát biểu.
Hội trưởng hội học sinh kiêm anh trai mặt cóc của Yuko đứng ra giữ trật tự rồi lui vào nhường chỗ cho hiệu trưởng. Hừ! Tài năng cho dữ rồi cuối cùng cũng chỉ là một thằng giữ trật tự
- Như các em đã biết, theo truyền thống của trường, mỗi năm trường đều tổ chức cuộc thi tài năng cho toàn bộ học sinh trong trường. Hôm nay thầy xin trân trọng tuyên bố sẽ tổ chức cuộc thi theo một hướng mới, với các kĩ năng kết hợp toàn diện với nhiều hạng mục mới đầy tính thử thách cao. Phần thưởng là suất học bổng toàn phần của nhà trường, cùng với thư giới thiệu đến các trường Đại học danh giá do chính tay thầy viết. Và một chuyến du học trải nghiệm ba tháng ở các trường Trung học lớn tại châu Âu, sau cùng là ba ngày du lịch lãng mạn tại đảo Hokaido cùng Oshima Yuko, với sự cho phép của gia đình Oshima. Các em có thể đăng kí ngay từ bây giờ với thầy Hijikata. Chúc các em có một buổi chiều vui vẻ.
Thề với Chúa là cô đã thấy cái nháy mắt tinh nghịch của ông nội trước khi rời khỏi bục phát biểu. Ông lại bày trò khiến cô phải tham gia mấy cái cuộc thi vớ vẩn. Cô chẳng ham gì thư giới thiệu hay du học trải nghiệm, nhưng cái chính là vụ du lịch. Cô thật không thể tưởng tượng nổi bất kì người nào khác ngoài cô, sẽ "du lịch lãng mạn" cùng Yuko yêu quý trong ba ngày liên tiếp. Thề với Chúa cô sẽ không để chuyện này xảy ra. Ông nội thất quá đáng, lại dùng cách này dụ cô thi. Ai bảo làm cháu hiệu trưởng là sướng chứ

2 nhận xét:

  1. Drop ròi à au
    {T^T} đừng drop mà au năn nỉ au lun🙏🙏🙏🙏

    Trả lờiXóa
  2. Đừng drop nha au{T^T}
    Năn nỉ au đó����������

    Trả lờiXóa