Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Chuyện ba người (MariYuuHaru)

Chap 3: Hôn


Mariko thông báo tốt nghiệp, Haruna khóc rất nhiều. Yuko cũng khóc, khóc cho sự ra đi của một người bạn, khóc cho cả nỗi đau đớn của Haruna.
Sau khi thông báo , cả nhóm có rất nhiều việc phải làm, tất cả đều xoay quanh Mariko, không loại trừ Haruna. Cô gần như không thể đến gần nàng, vẫn là nàng, vẫn chỉ có vậy thôi nhưng tất cả đã khác xưa rồi. Cách nàng ở bên Mariko, lo lắng, chăm sóc cho Mariko khiến cô cảm thấy mình sẽ trở thành kẻ phá hoại xấu xa nếu dám đến gần dù chỉ là vài cm. Cô có thể oán trách thế nào đây, bọn họ yêu nhau mà!
Đêm cuối cùng trước lúc Mariko đi, cả nhóm cùng nhau mở tiệc. Haruna đặc biệt uống rất nhiều, tu ừng ực tất cả những gì lấy được sau đó cuồng nhiệt hôn Mariko. Mọi người la hét tán thưởng, chiếc ly trên tay cô vỡ nát. Dường như sự ra đi kia chỉ làm nàng yêu  Mariko nhiều hơn. Yuko nhếch mép rời khỏi nơi náo nhiệt kia.
- Chị nói cái gì?!
- Chúng ta chia tay đi
- Chia tay?
- Ừ
- Không! Không thể, chúng ta không thể chia tay được
Tiếng la hét kéo Yuko khỏi cơn đau đầu, định trốn đi cho thanh tỉnh đầu óc cuối cùng vẫn không được yên. Yuko nheo mắt nhìn cặp đôi gây náo loạn kia. Là nàng! Nhưng sao trông thật thảm thương! Nước đã chứa đầy hốc mắt sâu trũng. Mariko thì ngược lại, bộ dạng bình thản, lạnh lùng nhìn nàng đau đớn. Cô ta bậc cười khinh khỉnh
- Tại sao lại không? Có chứ, chắc chắn là có
- Nhưng chị đã nói chị yêu em rất nhiều, mãi mãi cũng không xa lìa
Nước mắt lăn dài trên mặt Haruna, nàng thở từng hồi đau đớn. Mỗi phút giây trôi qua là mỗi phút ăn mòn cõi lòng vụn vỡ của nàng. Mariko hất tay nàng ra. Haruna ngã khuỵ, tiếng nấc nghẹn như cào nát trái tim Yuko. Khốn kiếp!
Mariko quỳ một chân cuối xuống bóp chặt cằm Haruna, buộc nàng phải ngước lên, chậc lưỡi nói
- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy, trên đời này không có cái gọi là mãi mãi đâu
- Đừng đi! Em xin chị đừng đi. Bất cứ thứ gì chị muốn em đều đồng ý. Là em sai, tất cả là tại em, không có mãi mãi, không có thứ gì gọi là mãi cả
Nàng bám víu Mariko như chiếc phao cứu sinh cuối cùng, miệng không ngớt nói những lời van xin, mắt đã khóc đến đau nhức. Lại một lần nữa, Mariko tàn nhẫn xô Haruna ra, phủi tay đứng dậy bỏ đi
"Bốp!"
Mariko bị hất văng ra xa, khóe miệng ứa máu, ngạc nhiên nhìn cô. Yuko mắt đỏ lòm, lao tới đánh Mariko túi bụi, hung hãn như mãnh thú vồ mồi. Mariko lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Yuko, nhất thời sợ hãi không kịp phản kháng
Trong cơn tức giận, điều Yuko không ngờ là nàng cũng lao đến, che chắn cho Mariko. Rốt cuộc là có bao nhiêu yêu chứ, rõ ràng đã bị vứt bỏ nhưng vẫn cố chấp không buông. Cô khựng lại nhìn nàng. Tại sao vậy? Đây chính là tình yêu của nàng sao? Nước mắt lăn dài trên má Yuko
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Cô cùng nàng kinh ngạc nhìn Mariko vỗ tay tán thưởng
- Haha nhìn hai người kìa, hai kẻ lụy tình đáng thương hại
- Im đi!
- Chà! Làm dữ quá he. Thôi đừng diễn kịch nữa tôi biết trong lòng cô vui sướng cỡ nào mà.
- Cô!
Haruna vụt dậy ôm lấy Yuko, ngăn cô làm điều tổn hại đến Mariko. Cô ta chỉ lặng im đứng nhìn như chứng kiến một vở kịch nhạt nhẽo rồi bỏ đi. Vòng tay yếu ớt của Haruna giữ cô lại trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng.
- Đừng Yuuchan! Tớ xin cậu
Cả thân người nàng run lên bần bật, giọng khàn đi vì gào thét, than khóc. Khi Mariko khuất dạng, bàn tay siết chặt áo cô dần dần buông lơi, Haruna trượt xuống đất ngẩn mặt lên thẩn thờ. Đôi mắt tựa như đã bị hút cạn sinh khí, cứ nhìn về khoảng không vô định. Yuko đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đây không phải Haruna mà cô biết. Nàng, ánh mặt trời của cô đã bị mặt trăng ái tình nuốt chửng, chỉ còn một màu đen tối. Mất đi mặt trời, cô cũng không còn được soi chiếu nữa rồi, tất cả đều chìm ngập trong bóng tối.
- N..nyan..ny..an
Yuko cẩn trọng gọi, vừa muốn đánh thức vừa sợ làm kinh động đến Haruna. Cô xích lại gần hơn, ngồi xuống đặt tay lên vai nàng lay gọi
- Nyan..nyan
Nàng như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn cô
Haruna nhìn Yuko rất lâu, nhìn sâu vào đôi mắt kia như để tìm kiếm câu trả lời của mình: Tại sao? Tại sao Marichan lại muốn chia tay? Tại sao chị ấy lại vô tâm như vậy? Tại sao đến cuối cùng luôn chỉ có đứa ngốc này ở bên cạnh mình? Giá mà cô có thể yêu Yuko thì hay biết mấy, sẽ không cần phải đau như bây giờ
Haruna không nói lời nào gượng đứng dậy, bình tĩnh đi vào trong như chưa có chuyện gì xảy ra. Yuko cắn cắn môi trên, lo lắng theo sau
Yuko trả tiền taxi rồi dìu Haruna đang say khước vào nhà. Đúng như cô nghĩ, nàng tiếp tục hòa mình vào bữa tiệc bằng việc uống rượu như uống nước, như thể không có ngày mai, như thể không còn gì để mất. Yuko đặt Haruna xuống giường rồi chống tay lên gối thở từng hồi. Chăm sóc một kẻ say chính là việc khó khăn nhất thế giới
- Nữa..ly nữa đi
- Ngoan nào!
Yuko vuốt tóc Haruna, đứng lên chỉnh cho nàng nằm ngay ngắn. Cô đem từ WC ra chậu nước, lau mặt cùng tay chân cho nàng
- Ọe
Yuko chau mình nhìn cái áo mới vừa hứng trọn bãi ói của mình rồi thở dài giúp Haruna lau miệng, chạy đi li nước cho nàng xúc miệng. Khi mọi thứ đã ổn thỏa mới mở tủ áo của Haruna, mượn tạm một bộ đồ
Yuko ngẩn mặt đón lấy dòng nước ấm từ vòi sen. Hiện tại những gì cô có thể làm cho nàng chỉ có vậy, ngày mai sẽ như thế nào đây? Sau khi Mariko đi, nàng không khóc cũng không nói tiếng nào. Giá mà nàng có thể khóc, như vậy lại thoải mái hơn là giữ mọi thứ trong lòng. Yuko từng ước bọn họ mau chóng chia tay để cô có thể đến bên nàng. Nhưng đến khi điều ước của cô thành hiện thật trong lòng lại chỉ thấy đau. Đây không phải là điều cô muốn. Càng xa lại càng thấy rõ nàng yêu Maiko bao nhiêu. Dù cô có bước vào sau khi Mariko đã ra đi thì cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thế thân. Rốt cuộc cô phải làm sao đây? Cô sợ lắm. Thà đừng yêu chứ đừng làm kẻ thế thân.
- A!
Chợt đôi tay nóng rực bao lấy hai bầu ngực của Yuko. Haruna dán chặt mình vào người Yuko, đôi tay nhẹ xoa bóp khỏa đầy đặn trong tay. Nàng trân quý hôn lên cổ Yuko, mút dái tai, hơi thở dồn dập kèm theo tiếng nức nở
- Em biết..chị sẽ không bỏ em..em biết mà
Yuko bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nàng!
"Bang"
Haruna đẩy mạnh Yuko vào tường, bắt lấy bờ môi run run gấp gáp hôn, tay trượt dần xuống dưới
- Em muốn chị, Marichan. Chúng ta sẽ mãi mãi không xa lìa
Yuko toàn thân lạnh buốt dù ngọn lửa dục vọng đang dần được khơi mào. Cô cố đẩy Haruna ra nhưng vô lực, chân đã mềm nhũn, tựa hồ không có bức tường phía sau sẽ lập tức ngã. Haruna càng siết chặt tay Yuko, gắt gao khóa chặt. Yuko đau đớn bất lực nức nở khóc. Nụ hôn đầu của cô lại bị tước đoạt như thế này. Lần đầu tiên của cô cũng sắp rơi vào tay người cô yêu nhất. Nhưng nàng chính  là muốn cường bạo cô, còn nhầm lẫn cô với người khác. Điều cô sợ hãi nhất sắp xảy ra.
"Chát"
Haruna sững sờ nhìn cô. Yuko vội lấy chiếc khăn tắm trên giá quấn lên thân mình rồi vụt chạy ra ngoài bỏ lại sau lưng lời kêu gào của Haruna
- Marichan! Đừng đi!!  Em yêu chị!!!
Một người đi, một người đau, hai người khóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét